1 Chương mở đầuDáng người cô rất đẹp, ngực nở mông cong, là mơ ước của hầu hết các chị em phụ nữ. Nhân viên mới của bộ phận nhân sự nhắm mắt theo sau Thư kí Liêu, nghe cô lần lượt giới thiệu các phòng ban và toàn bộ nhân viên của công ty.
2 Diệu diệu hôm nay buộc tóc đuôi ngựa thoạt nhìn rất hoạt bát, nhưng thần sắc lại trông hơi kém. "Mẹ, con đi học đây!" Cô cầm cái bánh bao to nhất bỏ vào mồm, lúng búng nói.
3 Cô sợ nóng. Hiện tại mới đầu tháng tư nhưng cô cảm giác mặt trời như muốn đem chính mình nướng chín. Hôm nay Diệu Diệu có phần “trống rỗng”.
4 Kỳ thật, Đan Thiểu Quan rất đẹp trai, có thể nói là “cực kì đẹp trai”, nhưng có lẽ do mỗi nét đều dài hơn bình thường một chút, nhìn lâu lại đâm ghét.
5 Đỗ San San không hiểu gì, nhưng vẫn theo Bạch Lập Nhân ra cửa. “Khoan đã, Lập Nhân” Đỗ San San đột nhiên dừng lại. Ánh mắt hoang mang của cô ta gần như đem quán nước quét qua một vòng.
6 Tuy rằng chỉ là một cuộc thi trắc nghiệm nho nhỏ, nhưng đám học sinh vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Đặc biệt là Diệu Diệu. Suốt ba năm nay, cô luôn đạt vị trí đầu tiên, kỳ thật cô biết có rất nhiều người không phục, nhất là Bạch Lập Nhân luôn đứng vị trí thứ hai kia.
7 Gió xuân tháng tư nhè nhẹ thổi. Sau khi kết thúc môn thi, Bạch Lập Nhân đứng trên hành lang tầng ba ghé mắt nhìn Liêu Diệu Trăn đang đứng phạt trước cửa phòng giám thị.
8 Cô bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng xin lỗi và nhận sai với toàn bộ các giáo viên cùng học sinh, cho đến khi nào mọi người về hết thì mới thôi.
9 Tháng bảy năm ấy là thời gian nặng nề nhất của Diệu Diệu, sau khi trải qua kì thi đại học căng thẳng, kết quả của cô cao hơn phân nửa so với điểm chuẩn, tương lai có vẻ sáng lạng hơn rất nhiều.
10 Chớp mắt đã nhiều tháng trôi qua. Diệu Diệu rất nhanh chóng thích ứng với cuộc sống đại học, tình cảm của cô với Đan Thiểu Quan không gặp bất cứ trắc trở gì, hiện tại là thời gian mặn nồng nhất của hai người.
11 Mỗi ngày sau bữa cơm chiều là thời gian yêu đương của Diệu Diệu. Cô nắm tay Đan Thiểu Quan chậm rãi bước đi trong sân trường. “Em không cần để ý đến người như Ninh Ninh làm gì, trực tiếp đem chậu quần áo của cô ta ném đi là được!” Vì bạn gái bị người khác “khi dễ”, Đan Thiểu Quan càng nói càng khó chịu.
12 "Lập Nhân, hôm nay em ngủ lại ở khách sạn đó. " Đỗ San San ám chỉ. "Ừm, vậy thế này đi, anh đưa em về khách sạn. " Bạch Lập Nhân tính cách kiêu ngạo, nhưng anh đối với cô lúc nào cũng kiên nhẫn.
13 Đã vài ngày Diệu Diệu không thấy Đan Thiểu Quan đến tìm mình, ngay cả khi cô gọi điện anh cũng cứ ấp a ấp úng nói rằng mình có việc bận.
14 Tâm tình Bạch Lập Nhân mấy hôm nay cực kì xấu. Anh quen Đỗ San San từ bé, hai người gần như cùng nhau lớn lên, nhưng anh không ngờ chỉ cần người khác tùy tiện đặt điều một tý, cô sẵn sàng định tội anh ngay lập tức.
15 Đan Thiểu Quan sau một thời gian biệt tăm biệt tích cuối cùng cũng chủ động đến tìm cô. Diệu Diệu đang ôn tập cho kì thi, nghe Đan Thiểu Quan nói có chuyện rất quan trọng cần gặp mình liền lập tức buông sách giáo khoa đến chỗ hẹn.
16 Diệu Diệu và Đan Thiểu Quan cứ thế xảy ra chiến tranh lạnh. Lúc hai người gặp nhau ở căn-tin, Đan Thiểu Quan lạnh nhạt giả vờ như không quen biết cô, sau khi kì thi kết thúc cũng không nói không rằng một mình trở về Ôn Châu.
17 Ngay từ đầu cô đã rất tích cực gọi điện, gửi tin nhắn. Nhưng đều là đá chìm đáy biển. Cứ như vậy qua nửa tháng, điện thoại vẫn như cũ không nhận được bất cứ hồi âm nào.
18 Thoáng cái đã sắp đến ngày khai giảng, Bạch Lập Nhân xách theo hành lý đơn giản cùng cha mẹ đến nhà ga. Mẹ Bạch vẫn lo lắng dặn dò: “Lập Nhân, con phải nhớ ăn no mặc ấm, có chuyện gì nhất định phải gọi điện về nhà, biết chưa?”“Vâng.
19 Hu hu hu. Bạch Lập Nhân cầm tạp chí, xoay lưng lại. Hu hu hu. Anh chậm rãi lật tạp chí, từng trang từng trang một. Hu hu hu. Hu hu hu. Rốt cuộc có im đi hay không!!Đem chăn dính đầy vi khuẩn đá ra xa, Bạch Lập Nhân lấy áo khoác cuốn vào người, đeo tai nghe nghe nhạc.
20 Sau khi đến ga, Diệu Diệu nhanh chân ra cổng đứng chờ taxi. Dù sao sau khi thất tình cô cũng không cần phải để ý xem người khác đánh giá mình thế nào nữa.