41 Đan Thiểu Quan quì một gối trước mặt cô, vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng lời nói lại mang vẻ già mồm át lẽ phải: “Diệu Diệu, việc năm đó đúng là lỗi của anh, nhưng em cũng sai! Em không nên cố ý phá hoại mối quan hệ đang tốt đẹp của Bạch Lập Nhân và Đỗ San San, chính vì việc đó mới khiến bốn người chúng ta rơi vào cục diện xấu hổ như bây giờ.
42 “Á! Đau, đau, đau, cô y tá à, đau chết tôi mất!” Diệu Diệu nước mắt nước mũi ròng ròng. Sao cô lại đen đủi thế không biết? Người ta nói dối về đồng hồ Big Ben thì lập tức được bảo vệ*, còn cô nói dối lại bị lôi đi tiêm vắc xin ngừa dại.
43 “Phòng ở quét tước sạch sẽ, bố trí cũng rất ấm áp. ” Tiết Khiêm Quân dạo một vòng trong nhà Diệu Diệu, nhận xét. Tâm trạng cô vẫn không yên, vẫn không thể thả lỏng.
44 Suy nghĩ. Bốn chữ này luôn luẩn quẩn trong đầu Diệu Diệu từ khi Tiết Khiêm Quân rời khỏi nhà cô, không tài nào xóa đi được. “Này, cô tắm xong chưa?”Liêu Diệu Trăn bước vào nhà tắm đã gần nửa tiếng, vì lo lắng nên sàn nhà đã bị Bạch Lập Nhân đi qua đi lại đến mòn cả ra.
45 Bạch Lập Nhân quả thật rất tức giận. Mấy ngày nay thái độ của anh với Diệu Diệu vô cùng lạnh lùng, suốt ngày cứ chưng ra bộ dạng ‘măc kệ cô’. Nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể không nói chuyện với cô.
46 “Đinh đong, đinh đong. ”Chuông cửa cứ reo mãi. Tiết Khiêm Quân đang chuẩn bị uống thuốc rồi nghỉ ngơi, gần đây mấy ông già trong ban quản trị lại ‘bệnh cũ’ tái phát, cứ nhắc đi nhắc lại, tất nhiên anh biết ai là người ở sau lưng xui khiến, nhưng chỉ có thể âm thầm tức giận, không làm gì được.
47 Anh đã suy nghĩ kĩ về đáp án của mình, chuẩn bị sẽ nói cho Liêu Diệu Trăn vào tối nay. Vì vậy anh mới gửi đi tin nhắn nọ. “Lập Nhân, vừa ăn xong đã về sao? Vẫn chưa cắt bánh sinh nhật mà?” Mẹ Bạch đuổi theo.
48 Sinh nhật năm nay thật quá nhàm chán, thậm chí còn khó chịu hơn những năm trước. Cả buổi tối, Bạch Lập Nhân và mấy ông bạn hết nói chuyện bên Đông lại buôn đến chuyện bên Tây.
49 “A, thoải mái quá, hô hấp cũng dễ hơn nữa!” Một bóng trắng thoải mái thở dài, lại có thêm một bóng trắng khác nhẹ nhàng bay ra. Hai cơ thể trong suốt đồng thời nhảy xuống mặt đất, một cao gầy, một béo lùn.
50 “Diệu Diệu, không được xấu tính như thế, không được đốt cháy giai đoạn!” Anh cảnh cáo. Không được lấy thân thể ra để mê hoặc đàn ông, anh không thích!Tuy miệng cứ luôn mồm nói vậy, nhưng ngay cả Bạch Lập Nhân cũng hiểu mình không hề tức giận, tâm tình cũng không khó chịu như đã tưởng, ngược lại…thấy hơi khoái trá.
51 Buổi sáng, Diệu Diệu tỉnh giấc, cả người mệt mỏi như người vừa mới uống say tỉnh dậy, dáng đi của cô có thể dùng từ “phiêu” để hình dung. Tình trạng này giống hệt như khi tốt nghiệp đại học, lúc ấy bốn người trong phòng trọ lưu luyến không rời, quyết định thức trắng cả đêm để nói chuyện phiếm.
52 Vừa đến giờ tan tầm, Diệu Diệu lập tức cầm túi xách thu dọn bàn ghế, phi nước đại ra khỏi công ty. “Sao tự dưng lại đến đón em vậy?” Cô thở hổn hển chạy về phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ trước cửa công ty không xa.
53 Vốn dĩ Bạch Lập Nhân đã đặt nhà hàng đâu vào đấy. Do cô nói không thích lúc nào cũng ru rú trong nhà nên anh đành phải phối hợp một chút. Nhưng không ngờ cái cô này lại tự dưng mất liên lạc.
54 “Xin chào, bác Đỗ!” Tiết Khiêm Quân tươi cười vươn hai tay. “Ây da, Khiêm Quân, khó lắm mới gặp được con!” Chủ tịch Đỗ vừa bắt tay anh, vừa bày ra vẻ mặt hiền từ của trường bối: “Thằng nhóc này, bác phải gọi đến mấy cuộc điện thoại con mới nể mặt đến đây một bữa thế này đó!”“Bác Đỗ, thật ngại quá, cháu bận chuyện công việc quá!” Thái độ kính cẩn không chê vào đâu được.
55 Anh cứ nghĩ vì Diệu Diệu quá kinh ngạc nên mới lộ vẻ mặt khó xử, sau đó mới thất thố gạt tay anh ra. Bộ dạng cô khi ấy, hoàn toàn xem anh như người ngoài.
56 Bạch Lập Nhân lạnh lùng đóng sầm cửa xe, bước từng bước đến chỗ hai người họ. @Copyright of Kite (Do not Copy, pls!!). P0 @! F& ~* m+ X. a: E- `5 t2 F @Copyright of Kite |2 z1 ?& P0 j' D1 j(Do not Copy, pls!!) Sống lưng anh cao ngất, khiến không khí xung quanh rơi vào yên ắng nghiêm nghị, ánh mắt anh rất lạnh lùng, lạnh đến mức có thể đông chết người, bước chân anh lại rất nặng nề, nặng đến mức khiến người ta như chịu đựng một áp lực vô hình rất lớn, làm mồ hôi túa ra ầm ầm.
57 Diệu Diệu trằn trọc mất ngủ cả đêm. Sáng sớm, cô đến gõ cửa nhà Bạch Lập Nhân. Tên kia nổi điên một đêm, bây giờ cũng nên tỉnh táo lại rồi chứ? Bọn họ cần bình tĩnh ngồi lại nói chuyện, tìm xem rốt cuộc là hiểu lầm nhau chuyện gì.
58 Cô hứng hết toàn bộ nước trong chậu, cả người ướt sũng, quần áo dính sát vào khuôn ngực không mặc nội y, thậm chí ngay cả khe rãnh cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
59 Nhưng ánh mắt Bạch Lập Nhân nhìn cô, cứ như thể cô bị bệnh thần kinh. “Bạch Lập Nhân, anh không tin trên đời này có quỷ sao? Nói dối đúng không? Anh không dám uống vì sợ nhìn thấy mấy thứ đó đúng không?” Diệu Diệu biết anh chắn chắn không sợ, nhưng vẫn cố ý nhạo báng rằng anh nhát gan, muốn dùng cách khích tướng.
60 Buổi tối, sau khi mời mẹ mình và mẹ Bạch đến nhà, mẹ cô hỏi vài câu, mẹ Bạch nhẹ nhàng ngồi kể lại vài câu chuyện cũ, Diệu Diệu nghe mà trong lòng chua sót.