1 Tùng San đang cẩn thận ôm một hộp lớn tinh xảo trong tay, lúc đi vào thang máy muốn đưa một tay ra ấn nút tầng 7, nhưng khi cánh tay vừa đưa ra một chút, cái hộp kia liền hơi nghiêng trượt về một bên, may mà người đứng bên cạnh giúp cô kịp thời.
2 "Sao chú cũng tới đây?" cô nhìn Cố Trì Tây, dù tức cũng không thể không nói gì. Giờ phút này sao ông không ở trong phòng chúc mừng sinh nhật đứa con gái bảo bối của ông đi chứ, chạy đến tìm tôi làm gì ? Chê màn kịch vừa rồi chưa đủ hay sao? Lớn tuổi như vậy rồi còn có chút đạo đức nào hay không? Muốn cười nhạo ai thế? Con gái ông đã làm chuyện thất đức lớn như vậy ông làm bố lại còn chạy tới góp vui sao? Tam quan (1) đi đâu cả rồi?Quả nhiên là cha nào con nấy.
3 Tùng San ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau lỡ mất tiết học buổi sáng, sau khi tỉnh lại phát hiện đám bạn cùng phòng cũng đã mua đồ ăn trở về ngồi trước máy tính vừa ăn vừa xem phim.
4 Tùng San cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, dưới tầng kí túc xá nữ luôn luôn là nơi thị phi, không bao giờ thiếu các thể loại hẹn hò, chia tay, lưu luyến không rời hay khóc sướt mướt.
5 Vì vậy bọn họ quay trở lại Tháp Minh Châu, trong thang máy Cố Trì Tây lấy ra một tấm thẻ ra, quét thẻ, sau đó ấn tầng bảy. Tùng San cảm thấy có chút hoảng hốt, hai ngày trước bọn họ cũng gặp nhau trong thang máy như vậy, hắn cũng giúp cô ấn tầng bảy.
6 Tùng San cảm thấy rõ ràng ông chú này đang muốn thay đổi quan niệm của cô, dùng đạn bọc đường làm mờ mắt của cô, tiếp đó kết luận một chân lý đó là người thích hợp với cô nhất chính là hắn, sau đó sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ hắn, cam tâm tình nguyện làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt của hắn, một ngày không thấy như cách ba thu.
7 Tùng San nằm mơ, giấc mơ này có thể so với phim bom tấn đặc sắc của Hollywood. Đầu tiên là cô bay trên trời, cách mặt trời càng ngày càng gần, sau đó có người kéo cô lại, đột nhiên cô bị rơi xuống, rơi vào vực sâu vạn trượng, tiếp đó là một cơn đau nhức ập tới, giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua thân thể của cô, cuối cùng thân thể cô như chìm trong dòng thác, cô muốn hô to rằng cô không biết bơi, rồi đột nghiên bừng tỉnh.
8 Tùng San vừa trở lại ký túc xá thì bị Lý Yến bắt gặp. Lý Yến thấy Tùng San mặc quần áo mà Cố Trì Tây chuẩn bị cho cô, tóc vẫn còn gợn sóng do Leo làm cho cô tối qua, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt uể oải, giống như có chuyện gì đó xảy ra.
9 Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ mà nói thì Chu Trường An thật chưa từng theo đuổi Tùng San. Bởi vì trong lòng hai người bọn họ đều hiểu tấm lòng của đối phương, cho nên thường phối hợp ăn nhịp với nhau, không vì chuyện nhỏ đó mà không quen nhau.
10 Lý Yến từ thư viện trở lại, vừa vào phòng liền lớn giọng ầm ĩ, "San San, mình nghe nói mới vừa rồi có một đại mỹ nam mặc tây trang mang giày da đến tìm cậu có phải không? Chuyện gì vậy, mau khai ra đi!"Triệu Nhiên đang vùi đầu đọc sách, nghe xong những lời này bất giác ngẩng cổ.
11 Tùng San vừa nói câu "Chia tay " ra khỏi miệng, không chỉ Phương Tiểu Tiệp phun nước trà, mà ngay cả Tùng Chí Quân cũng không thể bình tĩnh. một bên lấy khăn tay giúp vợ lau nước dính trên người, một bên cau mày hỏi, "Sao lại như thế này? Sao có thể nói chia tay thì chia tay? Lần trước đến thăm ba mẹ không phải vẫn còn rất tốt sao?""Có phải con lại giở tính tùy hứng ra hay không ?" Phương Tiểu Tiệp là người sanh ra dưới ngọn cờ đỏ của Tổ quốc, kế thừa truyền thống tốt đẹp đó là dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải từ trên người mình tìm ra lý do trước.
12 Cố Trì Tây mặc trang phục thoải mái, đứng bên cạnh chiếc xe Benz màu đen, mỉm cười với Tùng San. Chiếc xe kia chắc là vừa được bảo trì, thân xe đen bóng sáng loáng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
13 Khi Tùng San từ nhà vệ sinh đi ra, Cố Trì Tây đang ngồi ở trên sô pha, nằm trên đùi hắn là chú chó Labrador màu trắng kia, ánh sáng mắt trời từ của sổ sát đất khổng lồ chiếu vào, một người một chó như tỏa ra hào quang, một cảnh tượng thật an tĩnh.
14 Giờ phút này, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Tùng San , hình như cô đang quá mức khẩn trương , hô hấp có chút dồn dập, lại đang cực lực kiềm chế, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh.
15 Chu Trường An đứng từ xa nhìn Cố Lâm Lâm từ phòng học đi ra, chỉ nhìn một cái là hắn đã biết tâm tình cô ta không tốt. hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh thăm thẳm, cùng nét âm trầm trên khuôn mặt Cố Lâm Lâm hoàn toàn đối lập.
16 Cố Trì Tây ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào chỗ dựa lưng, hơi híp mắt, trông có vẻ mệt mỏi. Từ ngày cùng Tùng San chia tay, cuộc sống của hắn trở nên thanh tâm quả dục (1), ba bữa qua loa, cuộc sống về đêm hoàn toàn không có, sắc trời vừa tối thì đi ngủ, nhưng rõ ràng là nằm xuống cũng không cách nào ngủ được.
17 Chu Trường An đã đóng cửa lại nhưng vẫn cảm thấy thật ầm ĩ. một mình ngồi trước cái bàn trống trải cầm di động, bởi vì đồ vật của hắn đã chuyển tới căn nhà kia của Cố Lâm Lâm.
18 Cá tính của Cố Lâm Lâm giống như quả pháo, bị đốt lửa rồi thì sẽ tạo ra một chuỗi tiếng động ầm ĩ. Nhìn thấy Tùng San nhưng gặp phải một đống lửa, cô ta làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội như thế này được.
19 Đây là lần đầu tiên trong đời Tùng San chính thức nghe được lời thổ lộ như thế. cô không có cách nào diễn tả cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác rất khó diễn tả.
20 Cố Trì Tây kêu thêm vài món đồ ăn và nước canh thịt hầm , hương vị khi ăn khá ngon. Tùng San cũng hơi đói bụng, cả một ngày vừa cùng Cố Lâm Lâm cãi nhau lại cùng Cố Trì Tây đấu trí đấu dũng, năng lượng tiêu hao quá lớn.