61 Trương Dật Bạch vừa cầm cơm hộp đi vào căng tin bệnh viện thì nghe thấy mấy cô y tá ở bàn kế bên ríu rít không ngừng. "Tôi thật sự không hiểu mấy hôm nay chị Phương gặp được vận gì, hết được viện trưởng tiếp kiến xong lại nhận được giải thưởng chiến sĩ thi đua, lúc nãy tôi còn thấy phó viện trưởng Lý tặng cho chị ấy một thùng cua hoàng đế.
62 Trương Tân 28 tuổi, hắn có hơn 23 năm sống trong quân đội. Khi còn nhỏ, món đồ chơi đầu tiên ông hắn cho hắn là một cây súng ngắn đồ chơi, khi vào mẫu giáo, chữ đầu tiên mà thầy cô dạy là chữ “Binh”, tốt nghiệp trung học cứ theo đà mà học quân sự, tốt nghiệp đại học được đề bạt thẳng vào binh đoàn đặc chủng, sau đó lại được cấp trên điều đến Tổng Cục Tam Quân, kể từ đó tới hai năm sau, hắn thành người mà cảnh sát không thể điều tra được hộ tịch.
63 Mây đen bao phủ dày đặc khiến bầu trời không còn chút tia nắng, nước sông xám xịt cuồn cuộn gào thét, giống như dã thú đang tàn phá bừa bãi khắp nơi. Cố Trì Tây đứng đó, đôi mắt còn thâm sâu và đen hơn nước sông kia.
64 Trời liên tục mưa to hai ngày, nước sông bên ngoài cửa sổ gần như sắp tràn qua đê. Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, hoa cỏ ở Giang Phong Uyển bị gió rét làm cho héo rũ.
65 Lúc Tùng San về đến nhà, toàn thân ướt sũng, cô đặt ô ở cửa, cởi giày, mở đèn. Căn nhà tối đen cuối cùng cũng có ánh sáng, tất cả đều không có gì thay đổi.
66 Vài ngày mưa liên tục nên nhiệt độ không khí bị giảm xuống, rõ ràng mùa thu chỉ mới bắt đầu vài ngày, mùa đông đã vội vã đuổi theo. Tùng San dùng một tay nắm cái cặp lồng thật to, một tay còn lại nắm áo thật chặt, gió lạnh hiu quạnh, áo khoác của cô lại quá đơn bạc.
67 Gần đây Lý Yến ngủ không ngon, còn có một tháng nữa là tới cuộc thi rồi, lo âu trong lòng như chất thành núi. Mỗi sáng sáu giờ cô đã rời giường, vội vàng ăn chút điểm tâm rồi chạy tới thư viện giành chỗ ngồi.
68 Lúc Cố Trì Tây ra khỏi thang máy thì Lưu Mân - thư kí mới của hắn vội vàng đi tới, đôi giày cao gót bảy phân va chạm trên nền gạch cẩm thạch, tạo ra âm thanh lạch cạch liên hồi.
69 Tùng San không biết viên kim cương kia lớn tới đâu, cô chỉ nhìn chăm chú vào viên đá màu trắng này, thật lâu cũng không thể nói nên lời. Viên đá trắng trong suốt, xung quanh cạnh bên của nó được mài giũa rất nhiều hình thoi phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sáng hơn cả ngôi sao trên trời.
70 Tống Đào đi công tác ở thành phố F hơn một tháng mới về, người lại đen đi không ít. Từ thành phố F ấm áp đột nhiên quay trở lại thành phố A lạnh lẽo, nhất thời hắn không thể thích ứng được.
71 Vợ chồng Tùng Chí Quân vừa tới dưới chân Tháp Minh Châu, Lưu Mân đã nhiệt tình ra cổng đón, cười nói: "Xin chào Tùng tiên sinh, Tùng phu nhân, tôi là trợ lí của Cố tổng - Lưu Mân, xin hãy theo tôi, thang máy ở bên này.
72 Lúc Tùng San theo Tống Đào đi ra bến xe điện ngầm, trên bầu trời đang rơi từng hạt tuyết nhỏ. Năm sau thành phố A lại càng bận rộn hơn năm trước, phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn giữ lại những đồ trang trí trong dịp lễ tết, chỉ là sự vội vã đã trở lại trên khuôn mặt mọi người.
73 Từ lúc Phương Tiểu Tiệp đồng ý cho con gái cùng Cố Trì Tây đi Hồng Kông, tâm tình có chút thay đổi. Xưa nay bà là người rất sảng khoái, bây giờ mọi chuyện giải quyết xong cả rồi nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
74 Lý Yến nhìn thấy Cố Trì Tây, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô luôn là người thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, nhưng hôm nay lại cực kì im lặng, ngồi một chỗ cười gượng, không nói được gì.
75 Phương Tiểu Tiệp cảm thấy gần đây mọi chuyện thật huyền diệu. Căn phòng 702 kia vừa được dọn dẹp sau khi bị Cố Lâm Lâm đập phá xong, hôm nay lại tới Uông Tiểu Kinh vào ở.
76 Cố Trì Tây cuối cùng cũng được nếm món ăn do lão Tùng tự tay làm. Tùng San luôn thấy kiêu hãnh với những món tủ của ba mình, cô trông mong lâu như vậy mới chờ được ngày ba mẹ và Cố Trì Tây cùng hoà thuận ngồi ăn trên một bàn cơm, lúc này đây tâm trạng cô rất kích động.
77 Trên con đường chuyên dụng VIP của sân bay, Tùng San đã gặp Trương Tân. Vẫn là mái tóc ngắn chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén. Vết thương của hắn nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều, động tác cử chỉ ngắn gọn dứt khoát, khôi phục dáng vẻ người máy ngày thường.
78 Trong không khí ở Hồng Kông tồn tại hương vị ẩm ướt của mùa xuân mà thành phố A không có, gió thổi mây bay, thời tiết khoảng hai mươi mấy độ không lạnh không nóng, phát huy những tốt đẹp vốn có của mùa xuân.
79 Từ lúc học trung học Tùng San gầy đi nhiều nên được xem như hoa khôi, nhiều năm nay cô vẫn luôn được người khác gọi là mỹ nhân. Mặc dù cô không quan trọng chuyện ngoại hình vì từ nhỏ cô đã được ba Tùng giáo dục là vẻ đẹp bên trong đáng quý hơn vẻ bề ngoài, nhưng cô vẫn luôn thấy kiêu ngạo vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình.
80 Nửa đêm, Uông Tiểu Kinh nhận được điện thoại của Chu Trường An thì bừng tỉnh từ trong ác mộng, toàn thân mồ hôi lạnh khiến cho áo ngủ dính vào người, dính dớp khó chịu.