1 Sáng sớm, như thường lệ tôi từ phòng mình đi ra xuống lầu ăn sáng, vừa bước ra hành lang đã thấy anh mở cửa phòng mình, căn phòng cách vách với phòng tôi.
2 Ngồi trong quán bar BLOOD lớn nhất thành phố, tôi mỉm cười nhìn ba người trước mặt. Thật là nhớ quá đi, những người bạn tuổi thơ thân thiết nhất của tôi.
3 Quả thật là bi kịch. Từ hôm đó, anh mua cả xiềng xích trói tay và chân tôi, đầu kia khóa vào giường, độ dài sợi đây là từ giường đến nhà vệ sinh, nếu đi ra cửa phòng thì tôi cách cánh cửa ba mét.
4 “Ai với ai cơ ?” Anh đứng lại, không hề xoay đầu hỏi. “Em với cô ấy – bạn gái anh. ”“Em đang hỏi một điều rất khó trả lời đấy. ” Rồi anh biến mất sau cánh cửa.
5 Tình yêu không có sự trung hòa, nó sẽ phá hủy, hoặc nó sẽ cứu rỗi. Nó là sự sống, nếu nó không là cái chết. Là vành nôi và cũng là quan tài. Là rung động trái tim ngân lên hai tiếng có – không cùng một lúc.
6 Hét với anh sau đó tôi ngắt máy, tháo pin quẳng các bộ phận điện thoại bị gỡ lên bàn đầu giường, gục xuống mền. Tay tôi vẫn siết chặt tay Tử Hoàng, tôi cần hơi ấm, tôi cần hơi ấm để xoa dịu con tim.
7 Tôi và anh đứng đó như tượng gỗ không biết bao lâu, gió lạnh vô tình thổi qua không biết bao nhiêu lần. “Thiên… ? Nhật Hy nữa ? Là hai người sao ? Sao lại đứng đây ?” Bên tai vang lên tiếng nói, tôi dời tầm mắt nhìn về hướng đó.
8 Ba ngày sau, tôi tiếp nhận một tin tức động trời. Anh hai xin ba đi du học và đã được đồng ý. Sân bay vẫn như lần đầu tiên tôi đến lúc năm tuổi, khi đó là đi đón ông nội từ Anh về.
9 Tả Nhật Hy ngày càng tàn nhẫn đến biến thái. “Anh điên rồi ! Điên rồi !” Tôi gào lên trong nước mắt. Giãy dụa khỏi mớ xiềng xích trên cổ tay và cổ chân đến mức chảy máu, đau rát khiến tôi muốn ngất nhưng vẫn tỉnh táo đến chết tiệt.
10 Anh hai hôn lên khắp người tôi, thỉnh thoảng còn cắn cắn làm tôi có một cảm giác gì đó không rõ, đau và… khoái cảm ? Thân thể tôi run dữ dội, cảm giác mới mẻ ấy cứ đánh úp vào lý trí tôi mỗi khi anh đặt môi xuống.
11 Phong cảnh vun vút vụt qua khung cửa sổ tàu hỏa, lục của cây cối, lam của sông xa, hoàng bạch chàm xích của những bông hoa tất cả đều trở nên mơ hồ. Tôi dựa đầu vào lòng anh ngơ ngác nhìn ra ngoài, trong lòng không có cảm xúc gì, lúc này, tôi chỉ muốn mãi mãi yên ổn như vầy mà thôi.
12 Hai tay cầm chặt ống kim loại mới mua trong tiệm cơ khí cách một con phố, nhắm mắt, hít sâu. Giơ tay ---- ‘xoảng !!!!!!!!’Sáng hôm nay, anh ra khỏi cửa biệt thự đã đánh rơi khóa cổng.
13 Mẹ xoay người lại, đôi mắt vô thần. Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã năm ngày, tôi nhìn bốn bức tường cũng được một trăm hai mươi giờ rồi. Lúc này là nửa đêm, tôi ngây ngốc nhìn trăng trên trời, ánh trăng tỏa sáng dịu dàng, tôi trông thấy rất nhiều người trong ánh trăng đó, có anh hai, ba mẹ, có Tử Hoàng và có lẫn Ngọc Liên.
14 Thân thể ba dần trong suốt một cách quỷ dị, tôi kinh hoàng nhìn ba đang tan biến, hai tay giơ lên hòng mong nắm lấy được bàn tay to lớn ấm áp ấy. Ngũ lôi oanh đỉnh.
15 Từng thứ từng thứ sụp đổ. Một mảnh hoang tàn. “Anh nói gì vậy !” Tôi trừng mắt nhìn anh. Anh hai vẫn hết sức bình thường, tôi thật sự nổi giận. Ba mất, và dù có là ai hại ba đi nữa thì những câu anh nói đã đi quá xa rồi.
16 Tôi chạm nhẹ vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng chết không nhỉ ?Ánh sáng lọt vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi, đau rát.
17 Quẳng điện thoại lên bàn thủy tinh, đồng thời đập ly nước xuống sàn nhà, tiếng thủy tinh vỡ át đi tiếng va chạm giữa điện thoại và mặt bàn. Tôi sống trong xiềng xích thế này đã được mười chín ngày.
18 Quả nhiên, sáu ngày sau anh hai nói ngày mai anh sẽ không có ở nhà, từ tỉnh T đến tổng dinh của Tả thị đi và về mất hơn nửa ngày, có lẽ đến sáng hôm sau mới về tới đây.
19 Mọi chuyện bao nhiêu tháng qua cứ như một giấc mơ, tôi học cách quên đi và sống cho thực tại. Tôi yêu Tả Nhật Thiên nhưng tôi cũng yêu tự do. Sự độc đoán của anh dù có thế nào tôi cũng không thể chấp nhận được.
20 Buổi chiều Tử Hoàng về, mở cửa phòng thấy tôi co ro trên giường, anh sốt sắng lại sờ trán tôi: “Không sao chứ? Em không bệnh chứ?”Tôi xoay mặt nhìn anh, “Tử Hoàng…”, rồi lại lắc đầu ra hiệu rằng mình không có bệnh.