1 Tôi là quản gia nhà họ Lăng, ở nhà họ Lăng đã nhiều năm, nhiệm vụ chủ yếu nhất của tôi chính là chăm sóc thiếu gia duy nhất của nhà họ Lăng, Lăng Thiệu;Lăng thiếu gia thuở nhỏ thân thể yếu ớt, bệnh nặng, bệnh vặt liên tục, bởi vì quanh năm ngã bệnh, thân thể của anh rất gầy yếu, cũng rất ít ra khỏi cửa.
2 Hiện nay tuy là quản gia riêng của tổng giám đốc trẻ tuổi - người thần bí nhất trong giới kinh doanh, tuổi không qua ba mươi tuổi có ý không muốn nói chuyện, áp lực rất lớn! Mặc dù ông nhìn thiếu gia Lăng Thiệu lớn lên, mặc dù tiền lương ông hàng năm vẫn tăng lên, mặc dù ông vô cùng thỏa mãn cuộc sống hiện tại.
3 Lăng Thiệu không thích đi ra khỏi cửa, nhưng hôm nay có hội nghị của công ty, buộc anh phải rời khỏi nhà;hai chân của anh có chút không vững, bước đi có một ngoặt, không được lịch sự cho lắm, Lăng Thiệu không muốn người ta nhìn dáng đi của hắn, cho nên mỗi lần tham gia loại hội nghị, anh sẽ nói trước tới hay là không.
4 Không biết đã trải qua bao lâu, ánh mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy một người con gái đang đứng trước mặt anh, đang thay anh lau tóc.
5 Có lẽ là lời cầu nguyện của quản gia có tác dụng, có một người con gái nhỏ nhắn bước nhanh từ bên ngoài chạy tới, váy màu trắng tung bay trong gió, như một cánh bướm xinh đẹp.
6 Lăng Thiệu đang ngồi ở bên cạnh hồ nước, cho cá chép trong hồ ăn, quản gia đứng bên cạnh; ngón tay thon dài của Lăng Thiệu tái nhợt, thỉnh thoảng vê một chút thức ăn cho cá rắc vào trong hồ, sau đó nhìn những con cá kia bơi tới tranh đoạt thức ăn.
7 Có lẽ là lời cầu nguyện của quản gia có tác dụng, có một người con gái nhỏ nhắn bước nhanh từ bên ngoài chạy tới, váy màu trắng tung bay trong gió, như một cánh bướm xinh đẹp.
8 Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tạm biệt Lăng Thiệu, liền nhanh chóng chạy đi gặp mẹ, gần đây thời tiết có chút lạnh, cô mua cho bà một cái khăn quàng cổ, mẹ nhất định sẽ rất thích; sau khi vào đại học, cô làm việc ngoài giờ, dành dụm được ít tiền, cuối cùng cũng có thể tặng mẹ một món quà.
9 "Nguyệt Nguyệt, cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vậy?" Tô Tô ngẩng đầu lên hoạt động cái cổ mỏi nhừ, thì thấy Lô Nguyệt Nguyệt đang ngây ngô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, còn ngây người một đoạn thời gian rất dài.
10 Không biết có phải là tâm tình đang tốt hay không mà Lăng Thiệu cảm giác tinh thần mình rất tốt, lúc giữa trưa vào ngày thứ hai, anh chọn một bộ quần áo, thậm chí không cho quản gia nhúng tay vào; anh đổi rất nhiều bộ quần áo nhưng đều bất mãn, nên mất nhiều thời gian và tinh lực.
11 Khi hai người ăn cơm xong, Lô Nguyệt Nguyệt đỡ anh đi dạo quanh sân tập. "Đây là lần đầu tiên tôi đi dạo. . . . . . " Lăng Thiệu cúi đầu lẩm bẩm một câu.
12 Ngày thứ hai, Lăng Thiệu cầm hoa tươi đi gặp Lô Nguyệt Nguyệt, nhìn cô, lại cảm thấy chuyện tặng hoa này có chút ngượng ngùng, nên chậm chạp không tặng cho cô, trên khuôn mặt tái nhợt cũng hiện ra một tầng màu đỏ khả nghi.
13 "Thiếu gia, hình như hôm nay người không được vui vẻ?" Quản gia từ phía sau nhìn vẻ mặt của Lăng Thiệu trong gương, nhìn anh không vui vẻ, khẽ cau mày, "Có chuyện gì xảy ra giữa người với Lô Nguyệt Nguyệt sao?""Làm thế nào để con gái vui vẻ? Không cần tặng hoa, cô ấy dị ứng với mùi hương quá nồng của hoa, cô ấy cũng không để tôi tặng những thứ khác, nói là lãng phí.
14 Ngày tiếp theo, Thiệu Lăng không tới, ngày thứ hai, anh cũng không tới, cho đến Chủ nhật, anh chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lô Nguyệt Nguyệt, cũng không gọi điện thoại cho cô; mỗi ngày Lô Nguyệt Nguyệt đều nhìn điện thoại, trong lòng có cảm giác phiền muộn, lần trước nói những lời làm tổn thương anh, cho nên anh chuẩn bị cùng cô cắt đứt quan hệ sao?Hôm nay là Chủ nhật, mình muốn đi làm ở nhà họ Lăng, có lẽ Thiệu Lăng vẫn chưa đi, còn ở nhà họ Lăng? Cái ý nghĩ này đột nhiên ở trong đầu của cô, mà cô cũng vì ý nghĩ này mà trở nên vui vẻ hẳn.
15 Kỳ thi cuối đến,trong lúc vô tình, Lô Nguyệt Nguyệt để lộ ra một cảm giác khẩn trương, bởi vì cô không tìm được việc làm, không phải là tiền lương quá ít, thì chính là quá xa, như vậy thì mỗi tuần cô không thăm mẹ được.
16 Khoảng thời gian này,Lăng Thiệu thường xuyên gặp Lô Nguyệt Nguyệt vào buổi tối, hôm nay lúc xế chiều, đến công ty đón cô đi ăn cơm;ăn mới một nửa, đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiệu, đưa tay sờ sờ mặt của mình, "Mặt của em dính cái gì à? Tại sao anh luôn nhìn em?""Ừ.
17 Mỗi ngày Lô Nguyệt Nguyệt ở trong công ty, sẽ nghe đồng nghiệp bàn tán về chuyện của Lăng thiếu gia, thật ra thì cô cũng tò mò về Lăng thiếu gia, tất cả mọi người đều nói anh là một người rất khó để chung sống, chưa bao giờ giao lưu với người khác; trên thế giới có người như vậy tồn tại sao? Lô Nguyệt Nguyệt không thể tin được, rất muốn thấy hình dạng của Lăng Thiệu.
18 "Ưmh. . . . . . " Đối với chuyện gì xảy ra ở tiệc rượu, Lô Nguyệt Nguyệt chẳng nhớ gì, cho đến khi cảm thấy mình đang lắc lư, ý thức mới khôi phục một chút, mặc dù cô muốn thấy rõ ràng là cái gì, nhưng bởi vì say rượu mà hai mắt là một mảng sương mù, nhưng cái ôm này làm cô cảm thấy quen thuộc, cũng không bài xích cảm giác an toàn này.
19 Anh dùng tay đùa bỡn cô một chút, rồi cúi đầu xuống, đem miệng tới, lè lưỡi, bắt đầu liếm ngực cô, đầu lưỡi của anh ẩm ướt, mềm nhũn, trêu chọc nụ hoa hồng hồng kiều diễm của cô; mắt Lô Nguyệt Nguyệt nhắm rất chặt, bắt đầu hưởng thụ , "Ừ a a" hừ lên, thân thể bắt đầu không kìm lòng được mà lắc loạn.
20 "Thiếu gia, tối ngày hôm qua phu nhân đã trở về,nhưng người không ở nhà. . . . . . " Quản gia nhìn thấy Lăng Thiệu trở về nhà, mới thở dài một hơi; cũng thật đúng lúc, tối ngày hôm qua Lăng phu nhân trở về từ nước Mĩ, nhưng không gặp được Lăng Thiệu, bà rất giận dữ, dạy dỗ quản gia đến hai giờ!Rốt cuộc ông đã hiểu rõ, tính cách Lăng Thiệu rốt cuộc là giống ai.