1 Thành phố S, tại bệnh viện Quân khu số 1. 1 cả ba tầng bệnh viện quân khu rộng lớn đều có người canh giữ nghiêm ngặt. Một chiếc Land Rover bụi bặm, bị bào mòn sau một cuộc hành trình dài nhưng vẫn kiêu ngạo khí phách từ phía xa lao tới, rồi đột ngột dừng lại ngay trước cổng bệnh viện.
2 Cô lại nhìn sang cái kim thô có đuôi dài vẫn còn cắm trên mu bàn tay. Y Nhân cố chịu đựng đau mà rút kim ra, máu lập tức phun trào như cột nước.
Cảnh Y Nhân sợ tới mức kêu to: “Á! Chảy máu rồi!”
Tất cả y tá trong phòng cũng bị hoảng sợ theo, sao lại có người làm ra chuyện ngốc nghếch đến thế chứ! Cô y tá vừa bị Y Nhân đẩy ra vội lấy bông cầm máu, rồi dùng miếng băng keo dán vào.
3 Tiếng hét của Lục Minh làm cảnh Y Nhân sợ tới mức cả người lại run lên!
Cô sợ nhất lúc cữu cữu tức giận, mỗi lần người tức giận thì cô không tránh nổi cảnh bị vụt vào tay, bắt cô nhịn đói một bữa.
4 Anh vẫn bình thản đứng tại chỗ, không hề cử động.
Lý Đồng nhìn góc mặt hoàn mỹ, anh tuấn hơn người của Lục Minh, lạnh lùng, lười biếng, anh vẫn luôn có khuôn mặt vô cảm như vậy, nhưng lại khiến cô phải mê muội.
5 Nhiều người đi ngang qua hành lang đều nghe thấy tiếng kêu như heo bị cắt tiết vang ra từ phòng kiểm tra sức khỏe, còn có cả tiếng tát rất vang dội!
Không biết là ai bị đánh, có người tò mò dừng lại trước cửa, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh nhưng lại không thấy gì cả.
6 Ước mơ gặp được bạch mã hoàng tử của cô còn chưa thành mà cô đã phải làm phụ nữ có chồng rồi! Từ thiếu nữ chớp mắt đã thành phụ nữ có chồng, tâm hồn mỏng manh của cô làm sao chịu nổi đây?
Cũng may tuổi tác của cơ thể này không lớn, nhìn bề ngoài cũng chỉ tầm mười tám mười chín.
7 Chỉ trong một buổi tối, danh tiếng của vợ Lục Minh - Cảnh Y Nhân - không ai không biết đến, làm hại cổ phiếu của Lục thị vì cô mà điên cuồng giảm giá.
8 Cảnh Y Nhân kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Lục Minh như đang nhìn quái vật vậy, một lúc lâu sau mới
định thần lại được. “A!” Tiếng thét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, cả căn nhà dường như rung lên.
9 Bỗng nhiên, cô lại nghĩ đến thứ nước ngọt ngọt vừa uống ban nãy.
“Cậu ơi. . . Cháu muốn đi ngoài!“. “. . . ” Lục Minh không hiểu cô đang nói gì, cũng không có hứng tìm hiểu, cứ coi như cô lại đang phát rồ, anh đóng cửa lại, nhốt cô trong nhà vệ sinh.
10 Một hồi lâu sau mới định thần lại được, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngơ ngác nhìn thấy Lục Minh đang đen mặt đứng ở cửa, cô lại mất một lúc lâu nữa mới hiểu ra rồi | hét “Á!!!” lên một tiếng.
11 “Cô Cảnh, tiên sinh bảo tôi đến hỗ trợ cô vệ sinh cá nhân buổi sáng!” Người giúp việc đứng ở cửa
hơi cúi người chào một cái. “. . ” Hầu hạ cô dậy sao? Xem ra người phu quân này đối xử với cô không tệ, ít nhất còn sai hạ nhân hầu hạ cô.
12 Chờ rửa mặt xong, cô nhắc nhở: “Cô hơi mạnh tay đấy, lần sau nhớ nhẹ nhàng một chút. ”
Nói xong, Cảnh Y Nhân xoay người trở về phòng.
“. . . ” Người giúp việc nhìn bóng lưng Cảnh Y Nhân với vẻ căm ghét, không tiếng động nhại lại lời của cô, còn nhăn mặt lè lưỡi chế nhạo.
13 “Cảnh Y Nhân! Cô mới về một buổi tối đã tiêu tốn hết 155 vạn của tôi, món nợ này tôi còn chưa tính với cô đâu! Cô còn muốn giả ngây giả dại tới khi nào nữa?”
Lục Minh đột ngột đứng phắt dậy, bóp chặt hàm dưới của cô: “Cô sợ bị tôi ly hôn nên cô mới giả ngây giả dại à? Tôi cho cô biết, dù cho cô cởi sạch nằm trên giường tôi, Lục Minh này cũng sẽ không nhìn cô một cái nào đâu! Cuộc ly hôn này đã được quyết định rồi!” Lục Minh bỏ cằm cô ra, rồi xoay người đi thẳng, chỉ dặn người giúp việc: “Trông chừng cô ta thật kĩ vào cho tôi, đừng cho ra ngoài gây mất mặt, xấu hổ!“.
14 “ Quản gia Ngô nghẹn lời, sao mà khó giao tiếp với bệnh nhân thần kinh đến thế!
Cảnh Y Nhân không thèm để ý đến họ, tuy cô không hiểu bất cứ thứ gì ở nơi này nhưng cũng không có nghĩa là cô ngốc.
15 Dù sao muốn gọi bác sĩ cũng phải được ngài Lục đồng ý, vì thế ông đi về phía điện thoại bàn, vẫn quyết
định thông báo rõ tình hình cho Lục Minh. Lục Minh ngồi trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị, anh cho hai tay vào túi, đứng trước bức tường kính màu lam nhạt, đôi mắt bình thản nhìn xa xăm.
16 Cũng may màn hình có lớp ngoài là tinh thể lỏng, không thì chân cô đã tàn phế rồi.
Anh lạnh lùng mở miệng hỏi: “Thế này là sao?” Mọi người trong phòng giờ mới chú ý thấy Lục Minh đã về, đều vội vã cúi đầu chào: “Ngài Lục!” Thấy ngài Lục đã trở về, quản gia Ngô đưa thuốc cho bác sĩ Lý Nhu rồi giải thích với anh: “Cô Cảnh tinh nghịch quá, lại không chú ý nên đã đá hỏng mất ti vi, cũng may chân không bị thương, chắc là do kéo chân lại hơi mạnh nên bị giãn dây chằng ạ.
17 Sao giờ cô lại xinh đẹp đến mức trong sáng, thoát tục, rung động lòng người đến vậy? Tuy trước đây cô
cũng đẹp, nhưng lại rất thô tục, là một người phụ nữ có vấn đề về thẩm mỹ.
18 Cô cũng muốn biết xem đi đường nào mới có thể trở về nước Lộc Nguyên của mình.
“Con chỉ muốn ra ngoài xem. . . ”
“Đừng mong đi đâu hết!” Bỏ lại một câu xong, Lục Minh lập tức đi thẳng, ra đến cửa thì dường như nghĩ đến điều gì, anh dừng lại rồi quay đầu lại cảnh cáo: “Nếu cô mà dám lẻn ra ngoài thì tôi sẽ đánh gãy chân cô đấy!”
Đúng lúc này, quản gia Ngô mới chợt nhớ ra một chuyện bên bước lên gọi Lục Minh lại.
19 Cô đứng trên ban công, thu lại hình ảnh của cả tòa biệt viện vào tầm mắt.
Đêm qua cô tưởng đây cũng chỉ là một biệt viện mà thôi. Bây giờ nhìn bao quát mới biết tòa biệt thự này đã chiếm trọn đỉnh núi, có vườn hoa, rừng cây nhỏ, xa xa còn có cả chuồng ngựa nữa.
20 Đôi mắt Lục Minh trở nên sâu thẳm, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Cảnh Y Nhân.
Phía dưới làn tóc mềm mại là nửa đoạn cổ trắng nõn, phía dưới cổ là váy ngủ chui đầu viền ren hoa, kiểu dáng búp bê.