1 Tuyết lại rơi…… Tôi nặng nề vén bức màn màu trắng lên, hiện ra trước mắt chính là tấm kính dính đầy hơi nước. Lặng nhìn khung cảnh ngoài kia… trắng xóa, thật thuần túy và … thật đẹp.
2 Cuộc sống sẽ luôn tiếp diễn, sẽ không ngừng lại bởi một người nào đó xuất hiện hoặc ra đi. ðø ***** øð Cuối tuần, bạn thân Thương Tử Vận hẹn tôi. Từ xưa đến nay tôi luôn chọn bạn rất khắt khe, vì thế mà tôi cũng chỉ có cô ấy là người bạn duy nhất.
3 Gặp lại một thời đam mêTòa án đối với tôi quả thật nhân từ, cho dù tôi gián tiếp gây nên cái chết,bọn họ cũng không thấy được trên dao mổ của tôi có máu Niếp Phong đã giúp tôi thắng trong phiên tòa này,tôi không phải nhận bất cứ trách nhiệm nào.
4 Mọi người đều nói trước khi bão táp ập đến tất cả đều đặc biệt yên tĩnh. Mà tôi dường như đang cảm nhận được hơi thở như vậy. ****** Sáng sớm, lúc tôi thức dậy thì Lôi Nặc đã rời khỏi.
5 Đêm khuya. Bên trong một khách sạn cao cấp. Một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc áo đơn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm. Tàn thuốc trong tay đã sắp cháy tới ngón tay, cô lại vô tư không biết.
6 Sau ngày đó, Lôi Nặc cũng chưa từng về qua nhà. Người bên ngoài đối với chuyện tình cảm của anh cũng không tiếp tục đưa tin nữa, ngày dường như cũng trở lại yên tĩnh.
7 Phụ nữ da thịt yếu ớt giống như một trái tim mềm mại vậy, luôn cần được che chở. Sau khi làm vệ sinh xong, rốt cục tôi cũng có thể lên giường nghỉ ngơi.
8 Bên trong phòng yên tĩnh, ông La ngồi trên ghế dựa bằng da ở giữa phòng lật xem một quyển tạp chí. Tiếng gõ cửa cắt đứt sự yên tĩnh trong phòng, ông La thong thả buông tạp chí.
9 Đêm đó, lúc Niếp Phong đưa tôi về đến nhà đã là gần sáng. Chúng tôi hàn huyên rất nhiều, giống như muốn bù lại thời gian đã mất ba năm nay, lần đầu tiên anh ấy nói nhiều như vậy, mà tôi cũng nói rất nhiều chuyện của mình.
10 “Tôi nói một người đàn ông như anh, lòng dạ cũng quá hẹp hòi đi thôi, tôi đây không phải cũng đã mời anh ăn cơm rồi sao!” Trong nhà hàng, tôi cười nhìn Quý Phong Nhiên nói.
11 Được người ta thích là một chuyện rất vui vẻ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bạn cũng không phản cảm với người đó. Tôi cần người có cùng nhận thức, cần người quý trọng, đương nhiên còn có yêu thích thuần túy giữa nam nữ, những thứ đó Quý Phong Nhiên đều có thể cho tôi.
12 Cửa phòng đặt trước mở ra, một hình dáng quen thuộc ngồi ở bên trong. Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Quý Phong Nhiên một cái. “Hai chúng tôi gặp nhau còn cần anh sắp xếp sao?”Quý Phong Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt mang ý cười.
13 Lần đầu tiên tôi bước vào tòa cao ốc của xí nghiệp Lôi thị. Thực hiển nhiên, tất cả mọi người đều không biết tôi. “Xin hỏi tiểu thư tìm vị nào?” Tiểu thư tiếp tân lễ phép đặt câu hỏi.
14 Ba ngày tang lễ đã cử hành hoàn tất, Lôi Nặc thống khổ nhưng cũng không đi theo chôn cất. Tất cả dường như đều khôi phục lại bình tĩnh ngày xưa. Nhưng chỉ có mình anh biết, đã đến lúc.
15 Thương Tử Vận vắng bóng. Tin tức này đã thành đầu đề của các tờ báo lớn. Tôi bận bịu trải qua cuộc sống của mình, thực rõ ràng vào khoảng thời gian này đã lơ là người bạn tốt nhất của mình.
16 Giải tán xong chư vị đồng nghiệp đang xem náo nhiệt, Quý Phong Nhiên liếc cũng không liếc tôi một cái mà bước đi về văn phòng của mình. Tôi vốn muốn đi theo nói rõ một việc với anh ta, nhưng tức khắc lại từ bỏ ý niệm trong đầu.
17 “Anh là. . anh à”. Ánh mắt đủ để thiêu bỏng bất kỳ việc gì, còn làm năng lực nói chuyện của tôi gần như rơi xuống mức số không. Chưa từng thấy dáng vẻ âm u, tràn ngập tức dận như thế của anh bao giờ.
18 “Chuyện gì vậy?” Cái gì mà tiêu rồi? Tôi khó hiểu nhìn anh ta. “Tôi…… ngủ với người phụ nữ khác. ” Anh ta xấu hổ nói xong, vẻ mặt hối hận, ánh mắt cũng không nhìn thẳng tôi nữa.
19 Tôi từ phòng bếp đi lên phòng khách, dự cảm rõ rệt báo cho biết, người tới kia tám phần là có liên quan đến tôi. Quả nhiên, cửa nhà vừa mở. Thân hình cao lớn quen thuộc kia liền đứng ở cửa, sắc mặt cực kỳ âm u, ngực cũng phập phồng lên xuống.
20 Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị bay đến Hà Lan. Niếp Hoàn Vũ đi ở phía trước, tôi và Lôi Nặc đi phía sau. Tử Vận, vì cô ấy, tôi quyết định ra nước ngoài động viên trái tim yếu ớt cô độc của cô ấy.