1 Người ta thường nói bốn năm đại học là khoảng thời gian đáng quý nhất trong cuộc đời, dĩ nhiên đối với Tô Tiểu Đại cũng là như thế. Ở nơi đây bốn năm, cô có biết bao kỷ niệm tươi đẹp, lại còn có một người bạn tốt như Dương Trừng Trừng, chỉ là Thượng Đế không cho bạn tất cả.
2 Uống một lúc, mọi người đã say xỉn hết cả, ấy vậy mà vẫn có người tiếp tục uống. Giây phút chia ly luôn buồn bã, kẻ thì kể lại những chuyện xấu hổ thời đại học, nói xong thì khóc hu hu, sau đó lại cười, thời thanh xuân của bọn họ quả thật rất đáng nhớ.
3 Ngày mới bắt đầu. Tô Tiểu Đại vất vả lắm mới có thể bò ra khỏi ổ chăn của mình, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Đối với Tô Tiểu Đại mà nói, hôm nay là ngày đầu tiên cô khởi động lại cuộc sống nên phải phấn chấn một chút.
4 “Gã đeo kính nguy hiểm…” Tô Tiểu Đại lắp bắp. “Cô nói gì cơ?” Lăng Duy Trạch nheo mắt nhìn Tô Tiểu Đại. Cô ta gọi anh là gã đeo kính nguy hiểm? Được lắm, anh nhấc bổng Tô Tiểu Đại đi lên lầu, rồi tìm một chiếc ghế để ngồi.
5 Tình huống hiện tại rất quái đản, ban nãy còn chửi bới nhau đùng đùng nhưng giờ đã ngồi quây quần bên nhau, lấy khay trà làm phạm vi ngăn cách. Tô Tiểu Đại, Dương nữ vương, Lăng Duy Trạch ngồi bên phải, Đào Dục ngồi bên trái.
6 Hôm sau, Tô Tiểu Đại tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại reo. Mơ màng nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, ưm, mới tám giờ sáng thôi mà. Ai gọi vậy? Cô uể oải cầm điện thoại lên thì thấy một dãy số lạ, buồn đời nên ấn luôn phím tắt.
7 “Tiểu Đại, làm bạn gái anh nhé?”Tô Tiểu Đại đang ăn bánh ngọt, vừa nghe Lăng Duy Trạch nói những lời trên thì cô đang hoài nghi mình có bị ù tai hay không.
8 Thật ra tất cả mọi chuyện không đáng sợ giống như Tô Tiểu Đại tưởng tượng, bởi vì so với cô, Lăng Duy Trạch thật sự rất bận, còn cô thì không biết hắn đã làm cái gì.
9 Ăn qua loa bữa trưa, Tô Tiểu Đại và Nguyệt liền chạy về công ty xem có biến động gì không, rất may sếp không trách móc họ cái gì, ngược lại còn an ủi Tô Tiểu Đại mấy câu: “Người trẻ tuổi cứ thả lỏng tâm hồn, không sao cả, ra ngoài làm việc đi hai đứa!”Tô Tiểu Đại gật gật đầu, thật ra cô chẳng lo ngại bị sếp mắng mỏ vì tâm hồn cô bao giờ cũng thả lỏng.
10 Tô Tiểu Đại ấp úng: “Tôi…”Nguyệt quan sát hai người bọn họ, dường như ngay cả cô ấy cũng chẳng biết đáp án. Tất cả mọi thứ rơi vào trầm mặc, ngón tay Lăng Duy Trạch gõ nhẹ trên mặt bàn và nhìn chằm chằm về phía cô, cái biểu hiện quen thuộc này đã khiến cô biết rằng mình thật sự giẫm phải đuôi anh nữa rồi.
11 Chủ nhật lại đến, tan việc, Tô Tiểu Đại vừa thu dọn đồ đạc vừa vui vẻ ca hát. Nguyệt thân thiết ôm lấy cánh tay của cô rồi hỏi: “Chủ nhật chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?”Tô Tiểu Đại sờ mũi, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, hôm nay không thể được.
12 “Đây là bạn gái tôi, Tô Tiểu Đại. ”Dù rằng đã biết nhưng bọn họ vẫn không thể nào tiêu hóa nổi thông tin này. Mặc dù lúc trước bọn họ nghi ngờ Lăng Duy Trạch và cô có quan hệ mờ ám, thế nhưng khi anh thẳng thừng tuyên bố thì bọn họ càng khiếp sợ, nhất thời không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trí của mình.
13 Trong sàn nhảy, Dương nữ vương và Tô Tiểu Đại nhảy rất vui, giống như muốn giải phóng tâm trạng buồn bực của bản thân vậy. “Tiểu Đại, cậu và anh ta ở cùng một chỗ?” Dưới nền âm nhạc chát chúa, Dương nữ vương cố sức nói to.
14 Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, thẳng đến trưa, Tô Tiểu Đại mới tỉnh rượu, ưm, đầu thật là đau. Toàn thân nhức mỏi, cô rời giường bước vào nhà vệ sinh, sau đó có tiếng hét thất thanh vang lên.
15 “Tiểu Đại?” Lúc cô còn đang đắm chìm trong vui sướng thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Nhìn về phía cửa, chẳng phải anh bảo tối mới đến mà, sao giờ này lại xuất hiện sớm như vậy?Lăng Duy Trạch nói sau khi kết thúc hội nghị sẽ gặp cô, anh đã cố gắng xử lý vông việc thật tốt rồi tất tả tới đây ngay, không ngờ vừa lên lầu thì phát hiện nhà cô cửa mở, bên trong còn có một người đàn ông lạ mặt cùng tươi cười với cô, điều này khiến anh rất là không vui.
16 Rời công ty, Tô Tiểu Đại có chút nặng nề đi về nhà, những ngày cuối năm gần kề nên cô khá bận rộn, chỉ là không ảnh hưởng gì, thi thoảng tất bật cũng tốt vì thời gian rỗi rãi nhiều quá cô lại cảm thấy áy náy, ừ, người trẻ tuổi không sợ mỏi mệt.
17 Thật ra thì chương trình TV chẳng có gì hay ho nhưng cô cũng không muốn để Hình Dương và cô cùng xem thể loại bi kịch gia đình này, mặc dù cô rất muốn biết cái bà lão thiên vị ấy có cứu đứa cháu bị bệnh máu trắng không mà lại đuổi con trai lớn mình ra khỏi nhà.
18 Lúc Lăng Duy Trạch đến đã nửa giờ trôi qua, Hình Dương thấy anh bước tới nên “nhiệm vụ cũng hoàn thành”: “Tiểu Đại, anh Lăng đến rồi tôi về đây, anh Lăng, hẹn gặp lại.
19 Gió bắc se lạnh, trong cái giá rét mùa đông ở đây, Tô Tiểu Đại cùng mọi người đón Nguyên Đán, đây cũng là lần thứ nhất cô đón Nguyên Đán ở đây nên khá là có ý nghĩa.
20 “Tô Tiểu Đại, đúng thật là cô. ” Một thân váy hồng Chu Manh Manh kéo Dương Kiến đi đến, vừa nãy nàng nhìn thấy kẻ đứng cạnh Dương Trừng Trừng rất giống Tô Tiểu Đại, ai ngờ chính là cô ta.