21 Nhưng sao lại không cảm thấy đau nhỉ?
“ Nhưng cảm giác có một dòng chất lỏng ấm nóng như con rắn đang trườn trên đùi khiến đôi chân nhỏ bé hơi run lên.
22 “Cô Cảnh, cô cứ yên tâm, tôi đảm bảo là cô sẽ không chết đâu. Tôi chưa từng thấy cô gái nào chết vì kinh nguyệt cả. ”
“. . . ” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, vô thức thì thào: “Kinh nguyệt?”
Hóa ra là kinh nguyệt à? Đúng là cô đã từng nghe nói về chuyện này, khi nữ tử đến kỳ kinh nguyệt thì sẽ phải cử hành lễ thành nhân, chứng minh rằng không lâu sau là có thể đính hôn.
23 Cô vừa định bước về phía giường thì người cậu vốn đang vô cảm kia bỗng dưng đứng dậy khỏi sô pha,
đằng đằng sát khí mà đi thẳng về phía cô. cảnh Y Nhân sợ giật nảy mình, nghĩ tới vừa rồi hình như cô lại khiến cả nhà loạn hết cả lên, hôm qua còn đá hỏng cái kính Tây, vẫn chưa thấy cậu nhắc tới, lẽ nào cậu định tính sổ với cô bây giờ à?
Cảnh Y Nhân vừa mới nghĩ đến đây thì đột nhiên bị ôm lên rồi thả xuống giường.
24 “Ai quy định hồ bơi không thể nuôi cá?” Đây rõ ràng là một hồ nước rất đẹp, thế mà lại không nuôi cá, chỉ để bơi thôi à?
Nhớ tới trước đây cậu của cô cũng thích chèo thuyền, bơi lội.
25 Số người đi lại trong khu chợ rất đông, lại là nơi mà người tốt kẻ xấu đều tới, xuất hiện trộm cướp là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Nghe thấy vậy, Cảnh Y Nhân lập tức quay đầu lại, thấy một đám thanh niên cao to, xấu xí đang chạy ngang qua xe của họ, đằng sau là một đám phụ nữ đang đuổi theo.
26 Thấy tài xế mở cửa xe ra, Cảnh Y Nhân cũng không quan tâm đến vụ va chạm, lập tức chui ra từ cửa
bên tài xế rồi liều mạng đuổi theo tên cướp vốn đã chạy rất xa.
27 Một nữ cảnh sát cấp cao đích thân tới lấy khẩu cung của Cảnh Y Nhân. II
Nhưng Cảnh Y Nhân ngồi không được dễ chịu lắm, vừa nãy cô chỉ lo chạy, cái miếng dán ở mông đã bị lỏng, bây giờ máu đang thấm ra ngoài, cô có thể cảm giác thấy ẩm ướt ngượng nghịu, chỉ sợ váy cũng bẩn rồi.
28 “Cảnh Y Nhân! Lúc nào mày mới cho tao chút bình yên hả? Mày không giết chết nhà họ Cảnh bọn tao thì mày không cam lòng phải không!? Ngay từ đầu tạo đã không nên sinh ra đứa con
hoang như mày, nếu tao mà sớm biết mày cứ hễ một cái là đi gây rắc rối thì ngay từ lúc còn trong bụng mẹ, tao đã đạp mày chết ngay rồi!” “Từ sáng tới tối, hết lên báo rồi lại vào đồn cảnh sát, mày không thấy mất mặt nhưng tao lại thấy mất mặt thay cho mày đấy! Cái mặt già này của tao đều đã bị mày bối tro trát trấu hết rồi!” Gã đàn ông trung niên mắng một thôi một hồi, phải một lúc lâu sau, Cảnh Y Nhân mới hồi hồn lại được.
29 Tên đàn ông xấu xa hám tài kia lại dám tự xưng là cha của cô? Đúng là không biết xấu hổ!
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đã làm một việc rất thô tục mà trước đây cô chưa bao giờ làm.
30 Cảnh Y Nhân thấy mặt Lục Minh càng ngày càng đen, giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đành im bặt.
“Cô không sợ chết à?” Lục Minh đột nhiên gầm lên một tiếng, Cảnh Y Nhân hoảng sợ, hai vai run lên, theo bản năng lùi ra sau mấy bước.
31 “Cho dù ngài Lục không phải là con trai của thủ trưởng đại nhân thì cũng sớm là thái tử gia của thành phố S rồi. Ai gặp ngài Lục cũng đều phải kính trọng ngài ấy ba phần! Chỉ là ngài Lục tính tình khiêm tốn, không thích phô trương, chuyện gì cũng làm theo quy định, phép tắc.
32 Anh thản nhiên hỏi: “Tại sao không ăn?” 11 “. . . ” Cảnh Y Nhân yên lặng hai giây, không biết phải trả lời như thế nào. Cô ngẩng lên cười với anh ta, đứng dậy, dùng chiếc đũa xé đầu gà ra khỏi con gà trong nồi canh rồi thả vào bát Lục Minh.
33 Đôi mắt Lục Minh trở nên thâm thúy, trong đôi mắt thản nhiên dường như đang dậy sóng to gió lớn.
cảnh Y Nhân xem ti vi, chỉ một lúc sau lại ngủ quên mất.
34 Đến giờ cơm chiều, Lục Minh về nhà.
Cảnh Y Nhân ngồi trước bàn ăn, nghĩ đến mấy rắc rối hai ngày nay, cô phá hỏng không ít đồ của cậu mà lại không có tiền đền nên hôm nay cô đã tạo ra ao cá thật tỉ mỉ chu đáo, coi như để bồi thường!
Nghĩ đến đây, Cảnh Y Nhân lộ ra vẻ mặt lấy lòng, hưng phấn nói: “Cậu ơi, lát nữa cháu có món quà muốn tặng cho cậu.
35 Cảnh Y Nhân được anh dẫn lên tầng hai, vào một căn phòng khá giống phòng khách, có một bức tường thủy tinh ngăn cách, bên trong là một bể bơi! Bốn phía là bức tường bằng thủy tinh màu xanh
lam, có thể nhìn thấy rõ phong cảnh bên ngoài.
36 “Nhưng mà cháu vẫn sợ lắm!”
“Hôm kia cậu còn nói muốn hưu cháu đấy!” Lục Minh khẽ cười: “Sợ bị ly hôn à? Sợ nhà họ Cảnh các cô bị phá sản sao?” “. .
37 “Cảnh Y Nhân! Rốt cuộc đời trước tôi đã nợ nần gì chị hả! Chị đã lập gia đình rồi thì hãy làm vợ người ta cho tốt, đừng có lúc nào cũng đi rêu rao lung tung, sao chị không lấy gương ra soi
bản thân mình xem, với cái dáng vẻ quê mùa kia của chị thì cả đời này tôi cũng sẽ không để chị vào mắt đâu!”
“Phải rồi, chị thì xinh rồi, nhưng chị thử tự ngẫm lại xuất thân của mình xem.
38 Lục Minh lạnh lùng nhìn một vệt màu đỏ như bông hoa mai trên ga giường, bình tĩnh nói: “Ngày thứ mấy rồi?”
“Ngày thứ tư. ”
“. . . ” Ngày thứ tư thì lẽ ra lượng máu phải rất ít mới đúng.
39 Còn cô thì sao? Cô là con gái vợ cả à?
Cảnh Y Nhân lười suy nghĩ nên cô hất ngay tay cậu ta ra: “Sinh nhật mẹ của cậu chứ có phải sinh nhật mẹ chị đâu, chị đi làm gì?” “.
40 Quần áo của cô Cảnh vẫn luôn được treo trong tủ quần áo, không có ai động đến. 1 Gần đây thì cô Cảnh lại mặc những trang phục trong đó, còn giày thì vẫn không thay đổi.