1
Chương 1
Ánh mặt trời ló rạng, kinh thành Đại Diễn dần dần tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Trong ngõ nhỏ vang lên từng tiếng bán hàng rong, quán trà lâu lục đục có người ra vào ăn sáng, thỉnh thoảng lại nghe tiếng tiểu nhị lanh lảnh chào mời.
2
Chương 2
Lúc Ngôn Phi Mặc và Tiêu Tử Bùi cùng đi vào điện Cam Lộ, Tiêu Tránh đang tựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bước chân của hai người thì hơi mở mắt ra, hỏi: “Hôm nay có đánh nhau trên đại điện không thế?”
Tiêu Tử Bùi cười khan: “Bệ hạ, sao thần có thể chấp nhặt với loại tiểu nhân này được.
3
Chương 3
Thiên Bảo tửu lâu hôm nay giăng đèn kết hoa, so với Hồng Tụ lâu bên cạnh còn tranh hoàng đẹp hơn hẳn, tấm biển trước cửa là do tứ đại công tử kinh thành Chi Phong Vũ Dương tự tay viết lấy, hai bên là câu đối của lão bản, tuy rằng rất không tinh tế, nhưng lại cực hợp tình hình:
Thanh phong phơ phất, minh nguyệt lãng lãng, hỉ nghênh hoa khôi đại tái.
4
Chương 4.
Chuyện bát quái được hóng nhiều nhất tháng này ở kinh thành không phải là chuyện Lưu Sương cô nương của Hồng Tụ lâu lỡ danh hiệu hoa khôi, cũng không phải chuyện sắp tới sinh thần của Minh Duệ đế, lại càng không phải chuyện thái tử Đại Sở sắp tới kinh thành Đại Diễn tham dự lễ mừng thọ của Minh Duệ đế, mà lại là tin đồn về tứ đại công tử kinh thành có hai người đoạn tụ! Đoạn tới mức không ai ngờ tới, đoạn khiến cho người ta cứng lưỡi, đoạn oanh oanh liệt liệt!
“Này, huynh biết gì không? Chuyện tình giữa Tiêu Tướng quân và Ngôn đại nhân ấy?”
“Biết, giờ cả kinh thành đều đồn thổi cả mà, nghe nói trước kia hai người này vừa đánh vừa mắng, mỗi ngày đều giằng co trên triều chẳng qua là che mắt mà thôi, người ta đã sớm… Hắc hắc.
5
Chương 5
Ngôn Phi Mặc đi bộ giữa hoàng cung, nhân tiện tuần tra nội minh vệ và ám vệ trong cung đình một lượt, đợi đến khi quay lại điện Trường Nhạc của hoàng hậu thì cũng gần nửa ngày trôi qua, mấy cung nữ trước cửa thấy hắn bước tới đều cười khẽ: “Ngôn đại nhân, hoàng hậu chờ sốt ruột rồi đấy ạ, gọi nô tì vài lần rồi.
6
Chương 6
Tiêu Tử Bùi cũng không biết câu chuyện tình yêu của hắn đã truyền khắp kinh thành, truyền tới tận hoàng cung, rơi vào tai Tiêu Tránh. Buổi sáng bị cha đánh một hồi, hắn dồn hết tức tối sang người Ngôn Phi Mặc, nằm trên giường ngẫm nghĩ nên trả thù tên tiểu nhân này thế nào đây, nghĩ một lúc thì ngủ mất.
7
Chương 7
Trong viện tĩnh lặng âm u, mùi hoa thoang thoảng phảng phất trong không khí, Tiêu Tử Bùi đang hứng thú kéo tay Ngôn Phi Mặc, lúc vào sân lại thong thả bước đi.
8
Chương 8
Phòng khách ở Ngôn phủ được quét tước gọn gàng sạch sẽ, trên bàn trà ở bên đốt một loại huân hương, mùi hương nhẹ nhàng mà lắng đọng, cực kì thoải mái.
9
Chương 9
Bàn bạc chuyện bố trí canh phòng ngày hôm sau với Ngô Mạnh xong, Ngôn Phi Mặc lại đi tới Sùng Võ điện gặp Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả, hôm nay là ngày Tiêu Khả tập võ, theo mấy sư phó tập cung cưỡi ngựa nói, Tiểu Hoàng tử thiên tư thông minh, ngộ tính rất cao, cưỡi ngựa cùng và bắn cung đều học rất tốt.
10
Chương 10
Không biết vì sao, đột nhiên Tiêu Tử Bùi lại không thấy vui vẻ phấn khởi khi đến Hồng Tụ lâu như mọi lần, nhìn quanh nhìn quẩn cứ thấy cả người khó chịu.
11
Chương 11
Ngày hôm sau, Tín vương Tiêu Hồng, Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả, thái tử Đại Sở Sở Thiên Dương dẫn một ngàn quân Vũ lâm quân và mấy ngàn kinh vệ doanh từ từ hành quân tới bãi săn Nhạc Uyển, tả vệ Vũ lâm quân cưỡi ngựa đi bên ngoài, mấy nghìn người quân kỷ nghiêm minh, lặng ngắt như tờ, người người tinh thần cảnh giác đầy cao độ.
12
Chương 12.
Tiêu Tử Bùi rất khinh thường việc săn thỏ hoang, cho nên vốn định để cho mấy người này đi trước ầm ĩ một trận, sau đó mới dẫn vài tâm phúc đi vào khu rừng sâu, săn mấy con dã thú, bởi vậy hắn cũng không nóng nảy, đang nói chuyện phiếm với Phong Vũ Dương, thì không biết vì sao cùng lúc đó Tiêu Hồng và Ngôn Phi Mặc lại nổi lên xung đột.
13
Chương 13
Tuy rằng hai người rất chật vật, nhưng cuối cùng không có gì trở ngại. Trong khe núi khá ẩm thấp, một dòng suối nhỏ lao từ vách núi xuống, tạo thành một cái thác nước, từ từ chảy vào đáy cốc.
14
Chương 14
Màn đêm buông xuống rất nhanh, hai người ngồi trước đống lửa, nhìn lên bầu trời hẹp dài trên đỉnh đầu, mấy vì sao lấp lánh, sạch sẽ và thanh khiết; thỉnh thoảng trong sơn cốc lại có gió thoảng qua, đêm đầu thu lại càng thoải mái; cách đó không xa là một con suối nhỏ róc rách, tí tách dễ nghe; mấy con chim tíu tít bay qua, như thể không biết sợ người, dừng lại bên cạnh Ngôn Phi Mặc một lát rồi bay đi.
15
Chương 15
Lúc bọn họ trở lại bãi săn, Tiêu Hồng đã sớm nhận được tin, còn tự mình dẫn theo một đội nhân mã đứng trước đường nghênh đón, mặt mày vui sướng như trút được gánh nặng: “Tiêu Tướng quân và Ngôn đại nhân đều bình an trở về, đúng là chuyện may mắn của Đại Diễn!”
Ngôn Phi Mặc xoay người xuống ngựa, khập khiễng đi đến bên cạnh Tiêu Hồng, khom người đáp: “Khiến đại điện hạ phải sợ hãi rồi.
16
Chương 16
Lúc Ngôn Phi Mặc bước vào điện Cam Lộ, Tiêu Tránh đang ngồi trước thư tháp đọc sách. Vừa thấy Ngôn Phi Mặc tiến vào, hắn mỉm cười đứng lên, bước lên hai bước rồi nói: “Phi Mặc bình an trở về, hữu kinh vô hiểm, đúng là may mắn.
17
Chương 17
Ngôn Phi Mặc ra khỏi điện Cam Lộ, hắn do dự một lúc, vừa định hồi phủ, thì một thái giám tùy thị từ điện Cam Lộ vội vàng đi ra: “Ngôn đại nhân, bệ hạ cho gọi ngài sang điện Trường Nhạc gặp hoàng hậu nương nương, bệ hạ cũng sẽ theo sau.
18
Chương 18
Trong phòng tĩnh lặng như nghĩa địa, rất lâu sau, Tiêu Tránh vẫy vẫy tay, mấy cung nữ như được đại xá, vội vàng bay nhanh khỏi nội điện, Lý công công cũng khom người lui ra ngoài, chu đáo khép cửa lớn trong phòng lại.
19
Chương 19
Hôm nay với Tín vương phủ mà nói chắc chắn không phải là một ngày yên ổn. Tất cả mọi người trong Tín vương phủ, từ quản gia cho tới phó dịch quét rác, ai ai cũng đều nơm nớp lo sợ, sợ họa từ trong miệng mà ra.
20
Chương 20
Yên Mặc mặc một bộ váy xanh lụa mỏng, phong tư yểu điệu cùng thị nữ từ từ đi tới, Phong Vũ Dương kìm lòng không đậu đứng lên, nghênh đón: “Yên Mặc cô nương, nhiều ngày không gặp, không biết bệnh tình đã bình phục chưa?”
Yên Mặc cúi người hành lễ lễ: “Đa tạ đại nhân nhớ mong, thiếp đã tốt hơn nhiều.