1 Chương 1: 6A. mReng. . . reng! Nó với tay tắt chiếc đòng hồ, đưa tay dụi mắt, khẽ trở mình ngồi dậy. (nó là Trúc Nhi ak). Buổi sáng đầu tiên cho năm học mới, nó đánh răng rửa mặt, khoát chiếc áo mỏng rồi nhẹ nhàng bước xuống nhà bếp.
2 My gằn giọng,liếc nó, lấy chân giẫm lên sách vở nó. Nó nhìn My, ánh nhìn bình thản đến lạ kì, đôi mắt xám mở to khẽ chớp nhẹ. Nó cúi xuồng nhặt tập vở.
3 (Hai Người này ngồi với nhau đúng thật hợp, xung quanh toàn hàn khí). Nó và Kỳ cứ ngồi vậy cho hết tiết, chẳng nhìn nhau mà cũng chẳng nói câu nào. Hết tiết 1, vừa mới chuông là lũ hám trai xúm xụm lại quanh Nguyên Kỳ, mặt mũi háo hức, mắt nhìn say đắm.
4 Trên đường về. . . . . . . . . . . Nguyên Kỳ đã về trước, chỉ chờ có vậy, nhóm Bảo My cùng mấy đứa kia đã canh sẵn. Nó vừa bước ra, cả đám bu lại nhìn nó cười cười: - Chào chị gái! Chị được Anh Kỳ quan tâm ghê nhỉ? Vậy bây giờ đến lượt em "quan tâm" chị chứ nhỉ? Bảo My cười nhếch môi, vuốt tóc nó và.
5 Lúc tỉnh dậy, ba mẹ cô đã an nghỉ dưới lòng đất, cô bé khóc trong tiếng nấc, nỗi đau này quá lớn đối với 1 đứa bé 5 tuổi. Cô bé cứ khóc hoài như vậy, hình ảnh ba mẹ hiện về trong trí óc non nớt, máu, chỉ toàn là máu, nỡi sợ hãi ám ảnh, cô bé ko biết tại sao, tại sao họ làm vậy, vì cô bé, tất cả là lỗi của cô.
6 Đã đến lúc cậu bù đắp tất cả cho nó. Hai ngày sau nó suất viện, trông nó khá hơn rất nhiều, Vỹ Lân đưa nó về nhà (chính xác hơn là nhà của dì Mai). Nó mở cổng, bước vào, vừa đến cửa: - Con kia.
7 - Cậu Nguyên Kỳ đã về! Công việc ổn thỏa rồi chứ ạ. . . Ồ! cô bé này là. . . . - Lão quản gia ngạc nhiên nhìn nó rồi lại quay sang Kỳ xem xét, mắt ánh lên chút trêu chọc - Bạn tôi- Nguyên Kỳ lạnh lùng trả lời, Kỳ nhìn mấy cô giúp việc, hiểu ý cậu chủ liền nhanh nhảu dọn một bàn ăn thịnh soạn.
8 Trong lớp 11F1: Tiết 1 môn Sinh. Cô chủ nhiệm bước vào, ko khí căng thẳng bao trùm lấy lớp học (ko thoải mái vì chuyện của nó và Kỳ ak mà). Cô hắng giọng mấy lần lớp mới tập trung vô học.
9 Một bóng đen xông vàocắt ngang dòng suy nghĩ của Kỳ. - Trúc Nhi! Thái Vỹ Lân lao đến chỗ nó, vẻ mặt lo lắng. Lân vừa đáp chuyến bay từ Mỹ về, nhận được tin nó bị thương nặng cậu vội vàng đến ngay.
10 **********************************************- Mọi chuyện diễn ra sao?- Thưa ông chủ! Đã đưa cô bé đi cấp cứu. - Tốt! Nó làm ta ngạc nhiên đấy. - Vẫn tiếp tục chứ ạ?- Ừm! Tiếp tục theo dõi, có tin mới báo ta ngay.
11 ******************************************* Mấy ngày nay chăm sóc nó, Vỹ Lân gầy đi, mắt thâm quầng, gương mặt tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi. Nó đã hôn mê hơn 4 ngày nay rồi mà chưa tỉnh lại, Lân đã thức nguyên 4 đêm để mà chăm nó, cậu ko yên tâm giao cho người khác.
12 Nó tỉnh lại, lần này thì ko gặp ác mộng nên nó trở về trạng thái bình thường rồi. Mở mắt ra, nó nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng, nó nhận ra mình bị băng bó khắp người nhất là cái đầu, băng trắng quấn chằng chịt, băng cá nhân đầy trên mặt.
13 Cơn đói ngày một “dữ dội” hơn, nó bỗng thấy thèm cái bữa ăn ở nhà Nguyên Kỳ quá. Nhắc đến Nguyên Kỳ, nó lẩm nhẩm cái tên đó trong đầu, nó nghĩ anh chàng cũng giống nó, lạnh lùng, nó bắt đầu chú ý đến Kỳ.
14 Trông nó ngộ nghĩnh và đáng yêu quá, tim Kỳ lại đập thình thịch nữa rồi. Cậu ngồi yên nhìn nó ăn, đôi mắt đen thẳm ánh lên một chút gì đó ấm áp (mặc dù là vẻ mặt vẫn lạnh lùng).
15 - Xuất viện thì tốt nhưng ta thấy nét mặt cháu ko được vui. Cháu ko nên đặt quá nhiều tình cảm, cháu còn phải gánh vác sự nghiệp Thái gia. Đừng để tình cảm làm chia trí - Cháu hiểu mà ông, xin ông cứ yên tâm.
16 Nó ngồi ôm cái Ipad cả tiếng đồng hồ, chán chê nó vứt sang một bên. Gương mặt nó tuy là vẫn lạnh lùng nhưng nó đang cảm thấy chán. Nguyên Kỳ vẫn đang mù đầu với đống việc, tay ko ngừng gõ phím.
17 **************************** Nghỉ học mấy bữa nay rồi nên nó với Nguyên Kỳ phải đi học lại. Lần này rút kinh nghiệm Kỳ đi học trước nó 10 phút, nó sẽ đi sau.
18 Nghĩ một hồi, ông thầy nảy ra ý tưởng. Ông nghiêm mặt quay xuống lớp: - Bài này tương đối khó, thầy sẽ mời một em nữa lên cùng giải bài này. Điểm bài này sẽ được lưu vào cột điểm.
19 Hum nay lớp nó có tiết thể dục buổi chiều nên cả lớp ở lại trường. Nam nữ chia nhau ra 2 phòng, một phong cất đồ nữ một phòng cất đồ nam. Quả thực Nguyên Kỳ ko yên tâm khi để nó rời đi, Vỹ Lân cũng vậy (chả nhẽ theo nó tới phòng thay đồ nữ na?hjhj).
20 Nó đứng dậy lấy tay vuốt nhẹ lên bên má vừa bị tát, đôi mắt xám ánh lên chút tức giận nhưng ngay sau đó, vẻ mặt lạnh lùng lấn át tất cả. Đầu rỗng tuếch, mấy nhỏ đó thực sự ko khiến nó quan tâm, đó chỉ là một lũ ngu si chịu sự sai khiến của Hoàng Bảo My.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 100