1 Tôi nhìn mình trong kiếng --- ngồi ở trên bồn cầu, ánh mắt tan rã mê man, đầu tóc đã bị vò thành cái tổ chim --- lôi thôi chật vật đến nỗi người tôi không đành lòng nhìn nữa.
2 Nếu như là 10 năm sau, tôi nhất định khẩn cấp lập tức đáp ứng. Nhưng bây giờ, quá sớm! Tôi còn không có chơi đủ: sao lại ngu như vậy ngu tiến vào thế nhân công nhận phần mộ đâu?Mà lần này, tôi lại tỏ thái độ khác thường, như đinh chém sắt đáp ứng anh: "Được!""Thật!" Anh đem tôi xoay người, nhìn kỹ mặt của tôi, đáp ứng quá nhanh, khiến anh khả nghi : "Có điều kiện gì?"Không hổ là Nhiễm Ngạo, thông minh.
3 Ý thức được hành động của mình gây sợ hãi cho tôi, anh từ từ buông tôi ra, chán nản ngồi ở bên cạnh tôi. Ánh mắt Nhiễm Ngạo từ từ hiện hồng, bên trong có bi phẫn và đau lòng không đè nén được.
4 Sau đó lại quay đầu, trả lại cho cô một nụ cười khiêu khích, khiến cô kinh ngạc, hắc hắc, hồ ly tinh, có bản lãnh ngươi cứ tới dành, tới dành Nhiễm Ngạo nhà tôi, có cái mông rất co dãn a!Về đến nhà, tôi trái lo phải nghĩ, hai người bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào, nhìn bộ dạng Nhiễm Ngạo, cũng không giống với từng có giao hảo với cô gái kia, vậy tại sao nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy?"Đang suy nghĩ gì?" Nhiễm Ngạo đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, ôm tôi để trên đùi.
5 "Cung Viêm! Anh trở về lúc nào. " Tôi lập tức cho anh nụ cười sáng lạn. Thật là một chút cũng không thay đổi, vẫn còn là bạch mã hoàng tử năm đó tôi thầm mến a!"Gần một tháng.
6 Tuy nói Nhiễm Ngạo không cho phép tôi ăn những thứ thực phẩm bỏ đi kia, nhưng tôi cuối cùng thừa dịp anh đi làm chạy ra mua. Thật vất vả mấy ngày qua không có mãnh liệt phun ra, nhất định phải thật tốt bổ trở lại.
7 "Tốt lắm, bọn mình đi ra ngoài trước, để cho bọn họ nói chuyện một chút. " Cung Viêm vỗ vỗ bả vai Lâm Dã. Lâm Dã do dự một chút, rốt cục đi theo bọn họ.
8 Lâm Dã hắng giọng, nói: "Hôm nay khí trời tốt. "Tôi nhất thời không nhịn được cười ra tiếng. "Tốt lắm, nhanh đi rửa mặt. Chúng ta đi nướng thức ăn. " Lâm Dã từ trong túi đem thức ăn lấy ra.
9 Chỉ thấy anh mím chặt môi, vẻ mặt lạnh như băng. "Anh tới làm gì?" Tôi nhất thời không nể mặt, nếu so với người nào lạnh lùng, ngươi hạ băng tuyết, tôi liền hạ mưa đá! Xem ai lợi hại.
10 Thịnh Hạ lái xe đưa tôi đến cửa nhà, để tôi tự mình đi vào, cô ở bên ngoài chờ tôi. Tôi nhìn phòng ốc trong nhà, nhìn xích đu trong sân, đột nhiên một trận buồn bã, bất quá là rời đi một ngày, sao lại cảm giác dài như vậy.
11 Sức lực trên cánh tay nhất thời buông lỏng, trong mắt Lâm Dã, thứ vừa dâng lên lúc nãy rơi xuống, tan mất. "Lâm Dã, tôi biết anh đủ nghĩa khí, bạn chí cốt.
12 Tôi buông tha cho cố gắng, nhìn mình mê mang trong kính, trong lòng ngơ ngẩn không dứt, nếu lúc ban đầu, chúng tôi có thể khiến cho đối phương hiểu tâm ý của mình sớm một chút, sẽ có cơ hội ở một chỗ chú?Trong lòng có sợi tơ giao kết, không muốn lâm vào tình cảnh mê loạn nặng hơn nữa, tôi dùng sức vẫy vẫy đầu.
13 "Tịnh Nhã, Tịnh Nhã? !" Nhiều tiếng kêu gọi xuyên qua trong đầu tôi thành một mảnh kia hỗn độn, từ chối thật lâu, rốt cục mở ra mí mắt nặng như ngàn cân kia.
14 Nghe vậy, Diệp Nghị để xuống cái giỏ trái cây, ôm Thịnh Hạ, đối với cô sủng nịch cười cười: "Vậy phải xem ý tứ Thịnh Hạ. ""Nói sau. " Thịnh Hạ thấp ánh mắt xuống, thanh âm có chút không được tự nhiên.
15 Đúng, Thịnh Hạ cũng có bạn trai, Thịnh Hạ cũng bị Lý Côn hãm hại, hơn nữa một màn mới vừa nhìn rõ kia. . . Xác định, nữ chính tuyệt đối là Thịnh Hạ!Tôi nhất thời kêu thảm một tiếng, dùng quyền đánh vách tường, không tự chủ rên rỉ , khóc không ra nước mắt.
16 "Nhưng Cung Viêm cam tâm tình nguyện vì bồ buông tha cho hết thảy a!" Tôi nhắc nhở nó. "Thế giới của anh ta đã dung hợp với hô hấp của anh ta, máu của anh ta.
17 Tạm biệt Lâm Dã, tôi vội vàng về nhà. Mở cửa ra, lại ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Nhiễm Ngạo đứng trước mặt tôi, hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt không hài lòng.
18 Ngày đó ở trên sân thượng bị anh hôn đến sắp bất tỉnh, đã đem chuyện trọng yếu quên đi, sau này nhắc tới, cũng bị anh qua loa cho qua, thật sự là không cam lòng, tôi quyết định hôm nay phải biết rõ chân tướng sự tình.
19 Nghe vậy, tất cả bạn bè bên cạnh kinh ngạc nhìn tôi , chỉ nghe các cô lúng túng hỏi: "Tịnh Nhã, ông xã ngươi. . . anh. . . Thật. . . "Tôi nhìn các cô, trấn tĩnh tự nhiên mỉm cười: "Thật sự, Nhiễm Ngạo chỉ có 18 tuổi.
20 Tôi suy sụp bả vai, vẻ mặt u sầu: "Chớ nói, mình khẩn trương gần chết, gần đây xem một vài phim sinh sản, thật là máu tanh kinh khủng, làm cho người tôi không rét mà run.