1 Những cơn gió lạnh lẽo thổi ập đến, mang theo cái lạnh cắt da, nó luồn qua khe đá tạo thành những âm thanh réo rắt, nghe giống như… một giai điệu cuồng loạn.
2 Nơi này, gọi là Dạ phủ, chủ nhân của nó là Dạ Minh Thành, là đệ nhất thế gia ở phương Bắc này. Cơ ngơi của Dạ gia có thể nói là trải rộng khắp cả Nam Thiên Quốc.
3 Dạ Phủ dạo gần đây nổi lên một tin đồn, tam tiểu thư Dạ Đông Tuyết không biết xấu hổ cứ quấn lấy Bạch Y Thần. Tin đồn càng lúc càng lan rộng, rằng Dạ Đông Tuyết vô sỉ như thế nào, thủ đoạn ra làm sao…Bình thường, Dạ Đông Tuyết không được người ta yêu thích, nay thanh danh trở nên tệ hại càng làm người khác chán ghét.
4 - Ngươi nghĩ thế nào?Tang Ly nghe Dạ Đông Tuyết hỏi thì làm ra điệu bộ nghiêm túc suy nghĩ:- Ta đang nghĩ…Dạ Đông Tuyết hướng tai lắng nghe. Nào ngờ, sau một lúc trầm ngâm Tang Ly lại tuôn ra một câu không dính líu:- …khi nào nàng mới cho ta thân thân đây.
5 Quả nhiên, khi Dạ Đông Tuyết lần mò được đến thư phòng liền nhận được ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Dạ Kim Lan. Thư viện của đệ nhất thế gia không hổ với thanh danh của mình, nó chiếm cả một diện tích lớn, được xây cao ngất, bên trong có rất nhiều kệ sách đồ sộ được sắp đặt chỉnh tề, trong đó, có không ít sách quý hiếm ngàn vàng khó mua được.
6 Dù Dạ Đông Tuyết có tài giỏi đến thế nào thì cũng không cách nào trong thoáng chốc bù lại khoảng cách trăm năm cơ nghiệp của Dạ gia. Thương trường cạnh tranh rất tàn khốc, những cái ngươi nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ ra, quan trọng là ý tưởng của người nào sẽ nổi trội, thu hút hơn.
7 Tang Ly ghé vào tai Dạ Đông Tuyết khẽ nói:- Bởi vì ta là người của nàng a…Dạ Đông Tuyết nhìn chăm chăm vào mắt của Tang Ly, không phát hiện ra điểm khả nghi nào trong đó.
8 Tam Nương mấy năm nay luôn phải sống lo lắng, khắp nơi đề phòng sự truy sát của những kẻ lạ mặt đã vất vả lắm rồi. Thế mà, dạo gần đây còn bị một người tên A Tuyết liên tiếp đến làm phiền càng khiến bà hết sức mệt mỏi.
9 Ở thư viện, Dạ Đông Tuyết khổ sở gảy từng dây đàn phát ra những âm thanh kỳ quái. Bạch Y Thần lần đầu tiên giận tới tái mặt, hai chân mày của hắn dần dính chặt vào nhau.
10 Đã nhiều ngày nay, Tam Nương liên tục vì mơ thấy ác mộng nên giật mình tỉnh giữa đêm khuya. Dù biết đó là mộng nhưng sự chân thật của nó vẫn làm bà hoảng sợ, cảm giác bất an càng lúc càng tăng cao.
11 - Tam tiểu thư… nô tì van xin nàng…Tam Nương dập đầu van xin thật lâu mới nghe Dạ Đông Tuyết lên tiếng nói:- Được rồi!Tam Nướng ngẩng mặt lên nhìn. Dạ Đông Tuyết vẫn một bộ dạng cách người ngàn dặm, thờ ơ nói:- Ta sẽ xem xét… những gì bà biết có đáng để ta ngã giá hay không.
12 - Người đứng phía sau là Liễu thị thật sao?Tang Ly bắt chuyện, nghe giọng thì nghiêm trọng nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như không. Dạ Đông Tuyết suy ngẫm một lúc mới lên tiếng đáp lời:- Yến Hồng theo như ta biết chỉ là một nô tì bậc trung bên Thu Lương viện.
13 Cuối cùng, ngày đại tiểu thư Dạ Kim Ngọc hồi phủ đã đến. Dạ phủ như khoác một lớp áo mới, khắp nơi đều được trang trí, làm mới. Đặc biệt ở Ngọc Cát viện, nơi ở của Dạ Kim Ngọc trước khi xuất giá, mọi thứ đều được đổi mới một lượt để chào đón Dạ Kim Ngọc về thăm nhà.
14 Dạ Kim Lan thong thả bước vào An Tường viện, Trần thị nghiêm trang ở ghế chủ tọa nhận lễ của nàng. - Mẫu thân, nữ nhi đã về!Trần thị cười nhẹ, hiền từ nói:- Về được là tốt rồi!Dạ Kim Lan phúc thân, rồi chỉ thị mấy nô bộc bên dưới đưa quà tặng cho Trần thị vào.
15 - Muốn giết cứ giết thôi!Đến giờ Dạ Kim Lan vẫn chưa hoàn hồn vì câu nói của Trần thị. Thấy nữ nhi vẻ mặt bàng hoàng như thế, Trần thị thở dài nói:- Ta dường như đã quá bảo bọc con.
16 - Mẫu thân, Đông Tuyết đã về!Nguyệt Vô Ưu nghe nữ nhi gọi thì từ trong nhà bước ra. Nàng năm nay vẫn chưa được ba mươi nhưng nét tang thương đã hiện trên mặt, sắc mặt tái nhợt như người bệnh lâu năm.
17 Hôm đó, Dạ Đông Tuyết lại lén ra ngoài. Đang chăm chú hái rau và thảo dược, Dạ Đông Tuyết bị một tiếng nói làm giật mình. - Lại gặp nhau rồi!Nhìn thấy Tang Ly, Dạ Đông Tuyết nhớ tới mấy ngày nay lúc nào cũng bị hắn trêu chọc làm nàng liền như con mèo dựng ngược lông lên, hăm hăm trừng hắn.
18 Ngày đó, sau khi xem bệnh cho Nguyệt Vô Ưu xong, Tang Ly cũng biến mất, nhiều hôm sau cũng không thấy hắn xuất hiện. Dạ Đông Tuyết từ khi nghe Tang Ly nói mẫu thân không sao thì liền tin là thật, đã thật vui vẻ mà không nghi ngờ.
19 - …Đông Tuyết… Đông Tuyết…Dạ Đông Tuyết nghe có người gọi mình thì mơ màng mở hai mắt ra, trước mắt mọi thứ đều nhạt nhòa. - Đông Tuyết!Dạ Đông Tuyết cố gắng nhìn người đang gọi mình, dường như cảm giác và trí nhớ tạm thời gián đoạn.
20 Nguyệt Vô Ưu nằm xuôi tay trên giường, đôi mắt chỉ hé mở, đã không còn sinh cơ. Nàng vẫn nói, vẫn nói hết những điều nàng còn vướng bận. - … Đông Tuyết hãy đi đi… sống hạnh phúc… đừng oán hận… hãy sống…Bên kia, Dạ Đông Tuyết đã tìm được Thương thần y, nàng lại quỳ xuống van nài:- Thần y! Đông Tuyết biết ngài có thể cứu mẫu thân của Đông Tuyết mà… Xin ngài hãy cứu mẫu thân…Dạ Đông Tuyết dập đầu xuống đất.