41 Trong phòng tối, Trần thị tiếp tục mở lời lôi kéo Hương Nhi:- Liễu thị nhất định sẽ không tha cho ngươi cùng với gia đình của ngươi. Chỉ có ta mới có thể cứu ngươi được…Hương Nhi dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, sự đời không từng trải như Trần thị, cộng với hận ý sẵn có, chẳng mấy chốc, nàng đã bị lay động.
42 Ngày hôm sau, Liễu thị ở Thu Lương viện chải chuốt thật đẹp. Liễu thị năm nay hơn ba mươi, dáng vẻ được bảo dưỡng kỹ càng, dù đã sinh con nhưng vẫn thon gọn đẹp đẽ.
43 Đoàn người do Dạ Minh Thành dẫn đầu tiến về phía núi Thanh Quang, Hương Nhi dù cả người đầy thương tích vẫn cố gượng dẫn đường. Đi được một quãng, Hương Nhi rời khỏi đường lớn dẫn lên núi mà rẽ sang một lối mòn nhỏ, sau khi vòng quanh nhiều vòng, cuối cùng, một gian nhà mộc mạc hiện ra trước mắt mọi người.
44 - Lão gia, người không thể tin lời phiến diện của Liễu Như Thủy mà nghi oan cho thiếp được. Trần thị tới lúc này vẫn khăng khăng không nhận tội. Liễu thị cười man dại, nhìn Trần thị nói:- Trần Mộng Xuyến, là ta nói oan cho ngươi sao? Ta thật sự vu oan cho ngươi sao?Trần thị không nhịn nổi Liễu thị nữa, quát:- Ngươi còn không im miệng!Trần thị bỏ hết hình tượng cùng Liễu thị cãi nhau tay đôi.
45 Hầu phủChoangChén trà rơi thẳng xuống đất, mảnh vỡ và nước trà văng tung tóe, Dạ Kim Lan cũng không màng để ý, gắt gao hỏi:- Ngươi nói đó là sự thật?Thúy Nhi quỳ dưới đất run rẫy đáp:- Dạ… phu nhân… bên ngoài ai cũng nói như vậy…- Dạ gia thật sự bị Tây Hạ quốc trả lại hàng hóa, còn bị bắt đền bù thiệt hại?Thúy Nhi dập mạnh đầu xuống đất, thưa:- Dạ… dạ phải…Gương mặt xinh đẹp của Dạ Kim Lan tái xanh, bước chân không vững, lùi về sau mấy bước mới có thể ổn định lại.
46 Hôm đó, Trần gia đến Dạ gia náo loạn, bắt buộc Dạ gia phải hoàn trả tiền cho Trần gia. Dạ Minh Thành nghĩ đủ cách, khuyên hết lời, Trần gia cũng không chịu nhường bước, ra thời hạn bắt phải trả đủ tiền.
47 Một ngày kia, ở Dạ gia điêu tàn, một nữ nhân mặc hồng y xuất hiện, lững thững bước đi tạo thành một bức tranh đối nghịch với khung cảnh nơi này. Hai mắt nàng khép hờ, không màng chú ý đến xung quanh, cũng chẳng rõ nàng có tâm tình như thế nào.
48 Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói vang lên:– Dạ Kim Lan, ngươi không còn sự tự tin của trước kia nữa sao?Dạ Kim Lan tái mặt, lập tức phản bác:– Dạ Đông Tuyết, ngươi đừng ở đó nói nhăng nói cuội!Nguyệt Vô Thường khẽ nhếch mép.
49 Đêm đó, Nguyệt Vô Thường vẫn như thường lệ, đọc sách và gác đầu lên đùi Tang Ly nằm thư thả. Tang Ly không thể nhúc nhích nên cũng miễn cưỡng cầm lấy một quyển sách để đọc nhưng hắn nhanh chóng không kiên nhẫn, hắn không thích hợp với những việc tao nhã như vậy.
50 Nguyệt Vô Thường vừa vào trong thì có một vòng tay từ phía sau ôm qua người nàng. Nguyệt Vô Thường cũng không phản ứng mạnh, nàng biết người đó là ai.
51 Con ngựa được Tang Ly và Nguyệt Vô Thường cưỡi cất bước rời khỏi phương Bắc. Nguyệt Vô Thường lười biếng tùy tiện tựa lưng vào ngực Tang Ly nhắm mắt thiu thiu ngủ, Tang Ly điều khiển con ngựa bước nhẹ nhàng hơn để không ảnh hưởng đến nàng.
52 – Lễ hội?Nguyệt Vô Thường nằm dài trên trường kỷ, mắt không rời khỏi quyển sách trên tay, bâng quơ lặp lại. Nhìn Nguyệt Vô Thường không có chút hứng thú nào Tang Ly cũng không chùn lòng, hắn phấn khởi kể:– Ừ, lễ hội này rất đặc biệt đó, năm năm mới tổ chức một lần, vô cùng náo nhiệt nha…Nguyệt Vô Thường vẫn một bộ dạng lười biếng như cũ.
53 – Nếu đã chào hỏi xong, tạm biệt ở đây đi. Tang Ly cụt hứng nói. Liễu Thanh Chi đương nhiên không muốn hết nhìn Tang Ly lại nhìn sang Long Châu xin giúp đỡ.
54 Đêm đó, Nguyệt Vô Thường đang ngủ say trên giường của Tang Ly, còn Tang Ly thì ngủ ở chiếc giường khác được đặt ở góc phòng. Cửa sổ đang khép kín đột nhiên bị bật ra, một hắc y nhân nhảy vào.
55 Ở một địa phương bí mật, cuộc họp bàn về tình hình hiện tại của Thiên Thái Giáo đang được diễn ra. Người chủ trì là thái tử điện hạ, Nam Long Châu. Trong số những người có mặt tại đây, có một số gương mặt quen thuộc như Thương thần y, Kiếm lão, Tang Ly…Trong lúc mọi người đang bàn bạc xôn xao thì Tang Ly lại chọn một góc khuất, tựa lưng ngã ngớn trên ghế, điệu bộ bất cần, không hợp tác.
56 Nam Long Cung trở về cung, mệt mỏi tựa lưng vào ghế dưỡng thần. Một tì nữ dâng trà lên, khẽ gọi:– Thái tử. Nam Long Châu nghe giọng quen thuộc, hé mắt ra nhìn, khẽ gọi:– Thi Nhi.
57 Sau khi kết thúc cuộc họp ở chỗ Nam Long Chấu, Tang Ly liền quay trở về vương phủ. Cánh cửa phòng được mở ra, tiếng của Tang Ly vang lên:– Thường Thường.
58 Cung điện của thái tửHôm nay, Tang Ly được Nam Long Châu mời đến làm khách. Nam Long Châu ngồi ở ghế trên nhàn nhã thưởng thức trà, còn Tang Ly ngồi bên dưới, hoàn toàn im bật.
59 Ngày giỗ của tiền Trấn Vương, theo thông lệ của vương phủ, người trong nhà sẽ đến Quang Chiếu Tự thắp hương cầu siêu. Liễu Thanh Chi vén màn xe ngựa, liếc mắt nhìn lên xe ngựa đằng trước, thấy Tang Ly đang đỡ Nguyệt Vô Thường xuống xe thì hừng hực căm tức.
60 Trong lúc Nguyệt Vô Thường bị Liễu Thanh Chi náo loạn bên kia thì Tang Ly cũng không an tĩnh, hắn bị Liễu vương phi ời qua uống trà. Bởi vì Liễu vương phi thân phận đặc biệt nên được đối đãi đặc biệt, chỗ nghỉ của nàng là một nhà ba gian được xây riêng biệt, cực kỳ an tĩnh.