1 Thật sự là đến bây giờ Nhược Thiên nàng vẫn chưa định hình rõ những gì đang diễn ra. Nàng nhớ là mình rõ ràng đang đua xe gần đến đích thì gặp ổ gà , rõ ràng chỉ là gặp ổ gà lạc đường đua mà đâm vào cột điện thôi mà , cùng lắm là bị thương nằm viện mấy tháng thôi , nhưng mà rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy.
2 Nhược Thiên năm nay 20 tuổi, bề ngoài là một trạch nữ chính hiệu. Ban ngày chui vào phòng viết tiểu thuyết , ban đêm lại hành nghề buôn bán ở " Chợ đen ".
3 "Này! Ngươi nói gì đi" Chán nản buông ra lời nói , Nhược Thiên ngáp dài ngáp ngắn chống cằm nhìn Bạch Quý. Khi không mới sáng sớm lại nổi hứng muốn nàng đi ngắm hoa tại hoa viên chán ngắt thế này, tối qua thật sự là ngủ trễ lắm a.
4 Nhược Thiên kéo Bạch Quý ra khuôn viên. Dưới ánh sáng của trăng có thể nhìn rõ được nước mắt của Bạch Quý, nhìn qua cảm thấy rất đáng thương. Nàng không ngại dùng tay áo lau đi nước mắt cho hắn.
5 Nhược Thiên kéo bạch Quý đi khắp mọi ngõ ngách phố Dạ Nguyệt của Dạ Hoàng Quốc. Bạch Quý bị nàng kéo đi từ nơi này đến nơi nọ thật sự rất mệt, hắn không ngờ vương gia lại ăn khỏe như thế, thì ra mục đích người muốn hắn cùng đi là để giới thiệu nơi mua đồ ăn ? Nhìn đi, trên tay người nào là hồ lô, bánh bao, bánh mè,.
6 Sau khi rời khỏi thanh lâu, Nhược Thiên chạy nhanh ra khu rừng ở phía tây thành. Nàng dừng lại bên một cái hồ lớn, nhẹ nhàng mở khuôn miệng "Là kẻ nào?''.
7 Nhược Thiên chớp chớp mắt cho tỉnh ngủ, nàng nhìn sắc trời thì thấy đã gần tối. Ngáp một cái, cảm thấy bụng mình từ sáng đến giờ trống rỗng, đành phải ngồi dậy đi kiếm gì ăn.
8 Sau khi kéo Bạch Quý ra khỏi yến tiệc vốn buồn chán đó, Nhược Thiên dẫn Bạch Quý đi ra hoa viên. Vốn là mấy ngày trước, do nàng không thích hoa cúc nên đã sai toàn bộ người làm đi nhổ hết lên để trồng hoa Bỉ Ngạn, nên bây giờ hoa viên tràn ngập sắc đỏ.
9 Thấm thoát đã một tháng trôi qua từ lần Nhược Thiên đưa ra lời đề nghị. Tình cảm của nàng và Bạch Quý cũng không tiến triển, thậm chí gần đây Bạch Quý còn cố tình tránh mặt nàng.
10 Sau khi Nhược Thiên rời khỏi. Hiền Phi tức giận dậm chân đi khỏi, trả lại cho nơi ấy một không gian yên lặng, nhưng đâu đó vẫn có thể nghe được tiếng khóc mặc dù rất nhỏ.
11 Tại hoa viên có một hình bóng của nữ nhân xinh đẹp, bàn tay thon dài đánh từng nhịp đàn mê say lòng người. Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Nhược Thiên chống cằm thở dài.
12 Nhược Thiên và Bạch Quý đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên một tiếng nói vang lên cắt ngang khung cảnh yên bình. "Tà Vương" giọng nói lả lơi của Hiền Phi cắt ngang hẳn cuộc nói chuyện.
13 Nhược Thiên mang theo vẻ mặt chán nãn sau khi đối đáp với vị hoàng thượng kia mà đi ra ngoài. Tình cờ đi ngan nhà bếp thì thấy bóng dáng quen thuộc đang cặm cụi sắt thịt.
14 Trong thư phòng bí mật, một cuộc họp hết sức căng thẳng đang diễn ra. Các quan thần cùng với vị hoàng thượng cao cao tại thượng kia thầm lo lắng trong lòng bởi vì sắc mặt của ai kia vốn đang rất không tốt.
15 Trong sảnh chính của vương phủ, triều thần đến thăm Bạch Quý đông như kiến nhưng đằng sau vẫn là một ý đồ khác. Bày ra bộ dáng lười biếng đầy mê hoặc, ánh mắt vốn không một lần mở ra.
16 Mặt nước bình lặng phản chiếu ánh mặt trời, thật đẹp. Để bản thân yên lặng nhẹ nhàng trôi, cái lạnh của nước ở tháng một xuyên vào da thịt cũng không làm cho nữ nhân cảm thấy khó chịu.
17 "Nhược Thiên từng nói dưới ánh trăng chiếu sáng, sẽ có chia ly. "Bạch Quý nhớ rất rõ lời nói của vương gia, bởi vì lúc nói ra câu nói ấy thì gương mặt của người rất buồn, rất cô đơn.
18 "Anh hứa sẽ bên em, bảo vệ em cả đời". Lời hứa vẫn chỉ là lời hứa, suy cho cùng vẫn là lời hư ảo ai cũng nói được. Trong cơn mê man. Nhược Thiên lại nhớ đến chuyện của mấy năm về trước.
19 Gương mặt nhợt nhạt dưới ánh trăng trông không có sức sống làm cho người người nhìn vào cảm thấy xao động trong lòng. Nhược Thiên cảm thấy ông trời giống như đang triêu đùa với số phận của nàng vậy.
20 Nhược Thiên đi xung quanh phủ để tìm hình bóng của Bạch Quý. Nhược Thiên bây giờ mới biết cái Tà phủ này rộng đến như vậy. Muốn tìm người cũng đâu cần khó khăn thế này chứ.