1 Một buổi tối tháng 6, trong sân trường đại học Võ Hán, Đỗ Quyên và bạn trai Lý Đôn đi dọc theo sân thể dục một vòng lại một vòng. Đèn đường mờ nhạt mông lung, tạo nên bầu không khí mang chút sầu ly biệt.
2 Xuống núi, chỉ thấy một tảng đá sạch sẽ theo con đường nhỏ từ núi uốn lượn kéo dài, hướng vào thôn, so với khu đường núi hoàn toàn bất đồng; bên đường là một cái dòng suối nhỏ trong vắt, cũng chảy về phía trong thôn.
3 Nước Đại Tĩnh, thành Kinh Châu huyện Trúc Khê, sâu qua 3 ngọn núi có thôn Thanh Tuyền, nước non tung hoành, lấy tên của dòng suối.
Tháng 4, núi quanh thôn Thanh Tuyền phủ đầy hoa rừng rực rỡ.
4 Nàng không khỏi hô to một tiếng “Con a, mẹ tới!”
Liền lảo đảo bò lết nhào qua, ôm lấy đứa nhỏ, vừa khóc lại cười; trái lại đứa bé kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trên mặt vẫn còn nước mắt, vung hai quả đấm nhỏ ra sức khóc, trong vòng tay ôm ấp của mẫu thân cũng không thể làm cho hắn ngừng tiếng khóc bi thương.
5 Đương nhiên không ai trả lời nàng, Phùng Thị lại ngất đi.
Cho dù nàng không ngất đi, cũng không thể trả lời Đỗ Quyên, bởi vì nàng nói ra vẫn là y nha tiếng khóc.
6 Đỗ Quyên bị phụ thân mới ôm, và với bước đi của hắn, chỉ cảm thấy thân mình chấn động, không biết đi phương hướng nào.
Vẫn chưa đi xa, rất nhanh hắn liền dừng bước, kêu lên: “Đại Đầu ca? Đại Đầu ca, ngủ sao?”
Đỗ Quyên liền nghe thấy một tiếng hỏi “Ai vậy?”
Trên đỉnh đầu đáp: “Là ta, Hoàng Lão Thực.
7 Lúc này vợ Đại Đầu không phản đối nam nhân nhà mình, chỉ do dự nói: “Này. . . Không được tốt! Đây là chuyện tốt, ta vừa thấy cô gái này liền thích. Chỉ là lúc này mà nói thật không phúc hậu, giống như chúng ta cố ý ép buộc nhà hắn.
8 Hiểu điểm ấy, Đỗ Quyên vẫn hết sức đồng tình Phùng Thị.
Không chỉ đồng tình nàng mất con trai, còn bởi vì đứa con mất đi rất có khả năng là Lý Đôn.
9 Sau khi hai người đàn ông trở về, vợ Đại Đầu phân công đem con gà kia giết, thu thập bỏ vào hầm. Vội một hồi, đợi vợ Hoàng Lão Thực ăn cơm, Lâm gia hai người mới cáo từ rời đi.
10 Hoàng Lão Thực không ngờ hắn thông tình lý như vậy, vô cùng cảm kích, nói cảm tạ.
Phùng Thị vẫn không lên tiếng.
Đỗ Quyên trơ mắt nhìn mình bị ném vào trong hố Lâm Đại Đầu đào nhưng không còn cách nào.
11 Vợ Đại Đầu đỏ mặt nói: “Đệ muội cũng đừng chê cười ta. Chúng ta ở cách vách, tính tình chồng ta ngươi cũng hiểu được chút, cái khác đều tốt, chỉ là tâm quá nhỏ, có chút keo kiệt.
12 Tiếng kêu của Đỗ Quyên rốt cuộc kinh động đến Phùng Thị và vợ Đại Đầu.
Hai người quay đầu nhìn lại, đều cực kỳ hoảng sợ: “Ái da, đây là làm sao?”
Vợ Đại Đầu mắng: “Tiểu tử đáng chết, xem đè muội muội hỏng rồi!”
Phùng Thị vội nghiêng người ôm lấy Lâm Xuân, đưa cho vợ Đại Đầu, mình lại ôm lấy Đỗ Quyên, vỗ sau lưng nàng, dỗ nói: “Đừng khóc! Đừng khóc! Bị đè hỏng rồi? Có đau hay không?”
Đỗ Quyên ủy khuất cực kỳ, khóc hai tiếng lại không muốn khóc, cảm thấy lao lực, tràn ngập oán niệm nhìn tiểu Lâm Xuân, nàng vừa ý thức được mình ăn một chuỗi nước miếng của hắn, tức đòi mạng.
13 “Trẻ nhỏ như vậy, nhăn thành một đoàn, quỷ biết giống ai. ” Phùng Thị như lơ đãng nói.
”Đứa bé này không nhăn chút nào. Thật sự! Xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, mắt mũi đoan chính, so với cha mẹ mạnh mẽ rất nhiều.
14 Ông thông gia gọi Phùng Trường Thuận, thân hình cao lớn, là người thẳng tính tình kiên cường. Tính tình Phùng Thị di truyền từ hắn. Tự lúc hắn vào cửa vẫn đánh giá, đem người trong viện trong phòng đều nhìn qua một lần, phát hiện bà thông gia không ở đó, mặt liền trầm xuống.
15 Hoàng đại nương “Ách, a” hai tiếng, không biết trả lời thế nào.
Trước mặt hai ông bà thông gia, Hoàng lão cha tự thấy mất mặt mũi, tiến lên giơ tay đánh rớt cái bát trên tay bà già, quát: “Ăn! Ngươi còn có tâm tư ăn? Bên kia bận rộn đến mức rối tung, ngươi thu thập xong không đi qua hỗ trợ, đem trứng gà luộc ăn.
16 Nắng xuân chiếu ấm áp, không gắt. Gió nhẹ xẹt qua như lụa mỏng vờn trên mặt, cực nhu hòa, cực mềm mại, rồi nhẹ nhàng trượt đi.
Từ phòng sản phụ đi ra, Đỗ Quyên cảm thấy không khí bên ngoài đặc biệt tươi mát.
17 Đỗ Quyên bị chọn mắt rốn trước, đâm lỗ tai, sau đó Vương nãi nãi lại lấy trứng gà luộc chín lột vỏ lăn lộn trên mặt nàng, làm nàng kinh dị không thôi: đây là làm mỹ dung?
Tiếp theo, Vương nãi nãi lại dùng một nhánh hoàng liên mới hái lau vài cái trên miệng nàng, nói: “Hoàng liên hoàng liên, trước khổ sau ngọt!”
Cái này tốt, Đỗ Quyên nghĩ.
18 Phùng bà mụ đi ra, vừa lúc nghe lời nói này, đi qua chen miệng nói: "Ở trong núi còn bị thiếu củi đốt đến nỗi Tú Anh phải lên núi đốn củi sao? Ngươi tùy tay tiện chân cần mẫn chút, không nhất định phải đi thật xa chặt cây tùng, ngươi ngay tại núi sau nhà chặt ít nhánh cây, phơi khô làm củi cũng như nhau.
19 Phùng bà mụ mặc kệ nàng có sữa hay không sữa, lẩm bẩm nói: "Là con trai? Là con trai? Không có khả năng! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy! Không phải là ngươi nghĩ con trai muốn điên rồi, không bình thường, tự mình nghĩ ra? Nếu không nữa thì, ngươi lúc ấy hoa mắt nhìn lầm rồi?"
Phùng Thị vừa rơi lệ, vừa từ bên gối đầu lấy ra một vật cho Phùng bà mụ xem, chính là miếng lụa màu xanh bao trên người Đỗ Quyên lúc ấy.
20 Phùng Trường Thuận lại nói: "Ngày mai ta và con rể vào núi, gọi Hưng Phát và vợ hắn đi vào. Minh Anh cũng đi, hái chút trà dại và măng mang về nhà, lại lưới chút tôm cá thêm đồ ăn.