1 Sẽ không còn ánh trăng nào như vậy. Ánh sáng mê ly xuyên qua rừng câyTạo nên ánh sáng rực rỡ trong cô tịchNhẹ nhàng chiếu rọi vẻ đẹp mỹ lệ của người tôi yêu (Ánh trăng- Puskin)“2, 3, 4…”.
2 Tôi không biết Duy Duy từng trải qua chuyện gì, cũng không rõ cô làm sao có thể vượt qua khoảng thời gian suốt ngày bị người chặn cửa đòi nợ. Gần ba tháng trước khi gặp cô ở sân bay Boryspil, tôi rất kinh ngạc khi thấy cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.
3 “Tôi từng yêu em âm thầm, không hy vọng. Lúc rụt rè, lúc bị lòng ghen tuông hành hạ. Tôi đã từng yêu em chân thành và đằm thắm,Nguyện cầu thượng đế cho em một người tình như tôi đã yêu em.
4 “Tôi không bao giờ dùng nước hoa”. Sờ lên những lọ thủy tinh lóng lánh, tuy biết rõ là không thỏa đáng nhưng tôi không nỡ trả lại, trong lòng tôi mâu thuẫn vô cùng.
5 Em xuất hiện khiến tôi vô cùng nặng nề. Trong tâm hồn tôi, dòng máu của tôi có nhiều sự đau khổ xa lạ. Mọi sự trác táng và nét xuân quang, Chỉ khiến mệt mỏi và sầu muộn len lỏi vào tim tôi.
6 Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn ngang nhìn ngửa cũng thấy anh chẳng giống người có thể chung sống hòa thuận với người không có một chút quan hệ. Về nghi vấn của tôi, Tôn Gia Ngộ giải thích nhẹ như gió thoảng mây vờn: “Một ngày nào đó chết ở trong phòng thì cũng có người phát hiện”.
7 Giữa rừng sâu cô tịch tăm tốiBạn đã từng gặp một ca sỹ Hát lên câu chuyện tình yêu và muộn phiền của nàngNước mắt của nàng, giọt lệ của nàngVà ánh mắt đầy u sầu ôn thuận.
8 Tôi lưu luyến bầu không khí ấm áp này, tạm thời quên hết thói hư tật xấu của anh, tôi đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống như vậy cũng không tồi. Nhưng khi điện thoại của Tôn Gia Ngộ đổ chuông, mọi ảo tưởng của tôi lập tức biến mất.
9 Từng gặp chăng giữa rừng sâu cô tịchCa sĩ tình yêu, ca sĩ muộn phiền?Nhận ra chăng nụ cười, ngấn lệHay ánh sầu đáy mắt đăm đămTừng gặp chăng hỡi bạn?(Ca sỹ- Puskin)Một tháng trôi qua, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh nào, trừ việc hải quan thay đổi lãnh đạo nên cơ cấu lại.
10 Cách đây không lâu em từng cầu xin anh lừa dối tình yêu trong tim em. Với sự tồn tại đồng tình giả dối, Anh dùng linh cảm và ánh mắt kỳ diệu, Để đùa giỡn và thuần phục linh hồn em, Làm nó rơi vào thuốc độc và ngọn lửa.
11 Tất nhiên là tôi lắc đầu. “Bành Duy Duy rất xinh đẹp. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ con bé đó biết rõ mình xinh đẹp nên lúc nào cũng cảm thấy đàn ông phải chiều theo ý nó.
12 Tôi không biết làm thế nào để giảm bớt áp lực nên chỉ tự chuốc khổ cho bản thân như ăn không ngon, ngủ không yên. Vậy mà người xung quanh chỉ nhìn thấy một Triệu Mai vô tâm vô tư.
13 Ngày mai, tôi sẽ ngồi bên bếp lửa đỏ quên đi tất cảNgắm người tôi yêu, ngắm mãi không thôiChúng ta sẽ chờ đợi kim đồng hồ kêu tích tắcTừ sáng sớm tới đêm đenĐợi đến khi lũ người tẻ nhạt đi hếtĐến lúc đó chúng ta sẽ không chia ly(Con đường mùa đông- Puskin)Khi chân Tôn Gia Ngộ khỏi hẳn, đã là trung tuần tháng ba.
14 Cuối cùng cửa xe cũng có thể mở ra, chúng tôi không phải trèo đi trèo lại qua cửa sổ. Lúc ánh lửa bùng cháy, tôi chỉ cảm thấy trên thế giới này không có thứ gì đẹp đẽ hơn ngọn lửa.
15 Mỗi ngày trôi qua rất nhanh. Mỗi phút trôi qua mang theo một phần cuộc sống. Hai chúng ta đều kỳ vọng vào cuộc sống. Nhưng em xem, cái chết sắp đến gần.
16 Cô mặc một bộ váy màu đen, chất vải đặc biệt, được làm từ những bông hoa cúc nở rộ, ở giữa có những lỗ nhỏ để lộ làn da trắng như tuyết. Dáng vẻ của cô vô cùng mê hoặc, khiến người đối diện khó có thể rời mắt.
17 Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấnNgười được chọn theo ý hạnh phúc biết baoÁnh mắt của người ấy chi phối emTrước mặt người ấy, em không thể che dấu tâm trạng ngẩn ngơ vì tình yêu(Bị giấc mơ đau khổ đó vương vấn- Puskin)Tối hôm đó tôi không hề chợp mắt, tôi nắm chặt điện thoại ngồi xuống nền nhà bên cạnh giường và vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
18 Anh đặt tay lên trán tôi, ngữ khí như đang nói mê: “Đợi sau khi vụ này kết thúc, anh sẽ cùng em đi Áo. Đến kỳ nghỉ chúng ta đi Nam Âu du lịch. Hy Lạp, Italy và Tây Ban Nha đều là những nơi rất tuyệt, anh đã có kế hoạch từ mấy năm nay nhưng vẫn chưa thực hiện.
19 Một tình yêu ở bên bờ vực rạn nứtBởi vì dừng bước chân nên mới sụp đổHãy quen người ấy đi, nước mắt chỉ làm ướt đôi cánh. Chỉ cần linh hồn đủ rộng lớn, lúc nào cũng có thể sải cánh bay.
20 Nếu năm đó tôi không bướng bỉnh, chịu học đại học ở trong nước, tôi sẽ không cách xa bố mẹ đến thế, mẹ tôi cũng không cần đầu tắt mặt tối để kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí đắt đỏ cho tôi.