21 Bành Duy Duy rốt cuộc muốn nói điều gì với tôi?“Chẳng ai biết nguyên nhân tại sao, nghe nói con bé đó không để lại di thư. Nhưng cảnh sát khám nghiệm thi thể phát hiện nó sử dụng ma túy”.
22 Tôi yếu ớt hạ giọng gọi tên người yêuNhưng trong ý thức của tôi chỉ có ảo tưởng u ámTôi dùng bàn tay mềm yếu tìm anh trong đêm tối. Đột nhiên,Tôi cảm nhận thấy giọt nước mắt nóng bỏng, nụ hôn và hơi thở của anh trên trán tôi.
23 Tôn Gia Ngộ không ngẩng đầu, lông mi của anh hơi động đậy trong bàn tay tôi, giống như con bươm bướm vỗ cánh. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động nhẹ, tôi giật mình ngó bốn xung quanh nhưng vẫn không tìm ra điều bất thường.
24 Mấy ngày sau tôi tìm được công việc bán hàng ở chợ “Bảy km”. Chủ quán là người Ôn Châu, ăn nói tương đối lịch sự nhưng sai bảo người khác không khách khí một chút nào.
25 Tất cả đã kết thúcKhông còn vương vấn tơ lòng. Em ôm đầu gối anh lần cuối, Nói những lời khiến trái tim tan nát. Tất cả đã kết thúcEm đã nghe thấy câu trả lời,Em không muốn lừa dối bản thân thêm một lần nữa.
26 “Đừng trông chờ vào anh ta. Anh ta là loại người nào tôi hiểu rõ hơn ai hết”. Khâu Vĩ cất giọng lạnh lùng: “Trước khi Gia Ngộ xảy ra biến cố, cậu ấy có nhận hai lô hàng, tiền đặt cọc là do anh ta giữ hộ.
27 Đến chân tòa chung cư, Khâu Vĩ giúp tôi tháo dây an toàn, anh quay sang nói với tôi: “Gia Ngộ nhờ tôi chăm sóc cô, tôi đã không làm tốt, thật là…”. Anh thở dài một hơi.
28 Vào buổi chiều một năm rưỡi sau đó, tôi tình cờ phát hiện một lời nhắn trên BBS của trường, lời nhắn gửi năm tháng trước đó. Tiêu đề là hàng chữ màu đen khá lớn: “Bất chấp tất cả tìm kiếm du học sinh Trung Quốc Triệu Mai”.