1 Không khí trời thu vô cùng vui vẻ và thoáng mát,giữa bầu trời những chiếc lá vàng đang rơi rụng đầy trời tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng và đầm ấm hạnh phúc.
2 “Tiểu Trân con làm sao vậy không vui à? Nói cho ta biết ai đã chọc giận con ta sẽ trừng trị kẻ đó cho con” Hoàng Thiên Long ôn nhu hỏi, làm thế nào mà anh mới vừa về đã thấy con bé mặt nhăn mày nhó ,rốt cục thì điều gì đã khiến nó không được vui chứ?
“Chú ba mẹ con là ai ? Tại sao con cái gì cũng không nhớ?Con rốt cục là ai chứ ?” Hoàng Thái Trân khó hiểu cùng nghi hoặc nhìn Hoang Thiên Long, tại sao cô lại giống như một người không có kí ức vậy , cái gì cũng không nhớ.
3 Hoàng Thái Trân rất không thoải mài đi dạo xung quanh thánh phố , tâm trạng cực kì tệ. Cô đi dạo khắp nơi quên cả thời gian về nhà , lúc phát giác thì đã tận xế chiều.
4 "Tại sao con lại phải chuyện trường học chứ?" Hoàng Thái Trân cau mày, hướng người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sa lon dáng điệu rất thoải mái chất vấn.
5 Buổi sáng không khí đúng là thật thoáng mát và thoải mái, cũng giống như tâm trạng hôm nay của Hoàng Thái Trân vậy. Đặc biệt rất tốt nha !
Cô mặc một bộ đồng phục rất đẹp, chiếc áo sơ mi trắng dễ thương với hai cái tay áo phùng, chiếc váy ngắn xanh nhạt ôm xác vòng eo thom gọn làm nổi bật lên nước da trắng không tì vết và gương mặt thanh tú của cô.
6 " Chán quá đi ! Chán thật a. . . " Hoàng Thái Trân ảo nảo đi ngoài sân trường nói. Đến đây cũng gần hai ngày rồi mà chã có gì hết, thật là chán chết đi được.
7 *Bốp* là tiếng vỡ của thủy tinh. Hoàng Thái Trân tức giận quát : " Tôi đã nói là đi ra rồi mà !Sao không nghe vậy hả ?' Cứ đứng như vậy làm cô chẳng có chút tự do nào hết, làm việc gì cũng bị quan xác.
8 Giữa đêm khuya một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp đang nằm trên chiếc dường lớn. Môi anh đào dỏ thắm hơi nhếch lên, mày đẹp nhíu chặt lại ,trán đẫm ướt mồ hôi,trong cơn mê cô đứt quảng la hét :"Cha.
9 "Thái Trân đợi tớ, đợi tớ với cậu làm gì chạy nhanh vậy" Dương Kiến Văn ở phía sau chạy tới,gấp gáp nói.
"Chẳng lẽ cậu muốn tôi đứng lại chờ cậu?" Mới không có, cô đâu rảnh như vậy.
10 "Giám đốc có chuyện lớn rồi ạ" Người vừa mới vào phòng ,mặt hoàng hốt nhìn người đàn ông đang ngôi phía trước nói.
"Có chuyện gì?"Ngạo Lâm Phong cũng không nhìn hắn mà chì lạnh nhạt hỏi.
11 "Tại sao em lại làm như vậy" Ngạo Lâm Phong tay cầm tờ báo trên tay, lạnh nhạt hỏi. Sao bỗng nhiên cô lại đánh nhau với người ta đã vậy còn bị dẫn tới tận đồn cảnh sát nữa.
12 "Chuyện hôm qua thật sự mình rất biết ơn cậu". Châu Ái Linh nhìn cô nói,khiến cho Hoàng Thái Trân phải dính líu tới chuyện này cô thật sự cảm thấy rất có lỗi.
13 Hoàng Thái Trân tứcgiậnchạy ra ngoài. Cô tại sao lại hành động như vậy chứ ?Là không thể nào chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này sao?
Lúc này,trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ đó là phải quay về hỏi Hoàng Thiên Long đầu đuôi chuyện này.