1 Lâm Kỳ Anh rời khỏi hiệu bánh với chiếc bánh kem trên tay cùng với hai mươi sáu ngọn nến đã cắm sẳn trên ấy. Bước chân khá nhanh, nàng thấy thật thú vị, khi lời của cô bạn thân Phùng Mỹ Quân như vẫn còn văng vẳng bên tai: − Sinh nhật lần thứ 26 này của tao, sẽ không giống như những năm trước.
2 − Tao. . . tao. . . Nhưng ngay lúc đó, Gia Hào đã vội lên tiếng: − Ồ, không! Tôi chỉ thấy thú vị khi bạn của Mỹ Quân xinh đẹp quá. Vừa nói, anh liếc nhanh Kỳ Anh với ánh mắt mỉa mai làm cho nàng nóng bừng má.
3 ngược dòng thời gian. Hào và Kỳ Anh ào vào căn phòng trọ của Quân như một cơn lốc. ho vô cùng bang hoàng trước tấm than của bạn mình. Nếu không được báo trước, chưa chắc gì họ đã nhận ra người đang ngồi trước mặt mình chính là Quân.
4 tiếc gì mấy trăm mili lít máu. Vả lại, làm việc đó, mình cũng gián tiếp cứu được một vài người. Nhưng hễ cứ nghĩ đến cây kim là tao thấy rợn cả người.
5 − Vâng. Con sẽ đưa Kỳ Anh đi ngay ạ. và kéo tay Kỳ Anh –Đi thôi em, ra xem vườn hoa của mẹ anh này, đẹp lắm. Cô chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bàn tay vạm vỡ của anh kéo đi.
6 − Thế à? − Lúc chiều, mày có đi lấy kết quả chưa? Quân định với tay lấy túi xách đưa tờ kết quả cho bạn. Nhưng nhìn gương mặt hồ hởi của Kỳ Anh, cô vội đổi ý và nói dối: − À! Tao vẫn chưa đi lấy.
7 Kỳ Anh lắc đầu bi quan: − Tuy tao không sống phóng túng như mày, nhưng mày cũng biết đấy SiDA đâu phải lây nhiễm qua duy nhất một đường. Nhưng tao vẫn thắc mắc, không biết nguyên do nào mình mắc bệnh.
8 Quân xúc động nhìn Hào. Cô đưa tay siết nhẹ tay anh,rồi khẽ hỏi: − Anh yêu Kỳ Anh lắm sao? − Tôi yêu cô ấy hơn tất cả những thứ trên đời. Có một sự ghen tức vừa dấy lên trong tim Quân.
9 − Kỳ Anh! Đó hoàn toàn không phải bản tính của em, ngay cả cách ăn mặc, cách trang điểm này cũng không phải bản tính của em. − Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, chẳng lẽ anh muốn tôi cứ suốt ngày giấu mình trong vỏ ốc, hay cứ mãi ở nhà túm lấy gấu áo mẹ.
10 King khôngong. . . kin khôngong Ai lại tìm cô trong lúc này chứ. Không, cô không muốn tiếp khách. Nhưng đã muộn rồi, cô chưa kịp lánh mặt thì bên ngoài cửa, bà Bình đã phát hiện ra cô.
11 − Con nghe đâu lão ấy giàu lắm. − Kỳ Anh đã tự tay mình đánh mất tất cả rồi, con ơi. Bà nói trong tuyệt vọng. Rồi bỗng dưng bà vụt đứng lên rời chỗ nấp, làm Quân hốt hoảng kéo bà lại, hỏi: − Má, má định làm gì thế? Giọng bà tức giận tột đỉnh: − Kỳ Anh đã làm chuyện dơ bẩn quá, hôm nay tao sẽ cho nó một bài học.
12 Kỳ Anh không trả lời mà đầu cứ lắc lư mắt nhìn Quân soi mói. Như đang cố khám phá một sinh vật hết sức lạ lẫm. Quân vô cùng sốt ruột nhưng vẫn hy vọng: − Kỳ Anh! Tao biết tao có lỗi nhưng mày cứ chửi mắng tao đi, chứ đừn glàm như thế tao sợ lắm.
13 − Anh lại khéo lo, chẳng lẽ Kỳ Anh nó lại nhẫn tâm bỏ mặc cả mẹ của mình sao? Đột nhiên, Hào mím môi cười, có lẽ anh cười vì sự ngớ ngẩn của mình, rồi quàng tay qua vai Quân, giọng tình tứ: − Bây giờ em đói chưa.
14 Lời nói của chú Huynh lại làm cho Quân nhột nhạt. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi lo lắng. Hào sắp đến rồi, nếu kéo dài tình trạng này, anh đến sẽ thấy ngay mất.
15 − Em đang nghĩ đến ngày cưới của chúng ta. Em thấy nôn nao và hồi hộp quá. − Anh cũng vậy. Anh muốn nhìn thấy cô dâu của anh trong ngày cướci chắc là đẹp tuyệt trần.
16 − Ba mươi − Mẹ chị tên gì? − Lâm Kỳ Xuân. Ánh mắt người đàn ông bên cạnh đang rưng rưng. Ông ấy chính là ông Sang đang nhìn Kỳ Anh với ánh mắt chan chứa thương yêu.