1 Hình như bị mê man rất lâu, Diệp Vũ tỉnh lại nhưng sao lại tối om chẳng thấy năm ngón tay thế này nhỉ?Đầu óc mơ hồ choáng váng, tinh thần không thể tập trung nổi.
2 Nàng chỉ đi du lịch Nam Kinh để giải sầu thôi, chỉ là ngồi uống trà ngắm cảnh trên sông Tần Hoài thôi, sao mà lại gặp phải chuyện này chứ?Lấy nhãn lực của hắn cho dù căn phòng này có tối mò không nhìn thấy mặt nhau chăng nữa, hắn cũng nhìn thấy tia do dự của nàng.
3 Đó là trận cuồng dã mê loạn trí óc tới mức nào, Diệp Vũ nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ rõ bản thân mình bất mãn quấn quít lấy hắn, chỉ nhớ rõ gã đàn ông đó đã thoả mãn nhu cầu sinh lý của nàng ra sao, còn tuyệt hơn cả là họ cùng đứng ôm nhau hưởng gió ở đầu thuyền, giữa đại dương mịt mờ.
4 “Ta thề, cả đời này sẽ không trở về!” “Người mẹ” cắn răng nói. “Cao Siêu, đưa họ ra ngoài!” Người phụ nữ đoan trang tên Tử Dương nói. Cao Triều ư? Diệp Vũ suýt phì cười, sao tự dưng lại có người gọi tên như vậy chứ?Một người đàn ông đi tới, nàng nhìn dõi theo hắn, thấy nam tử này cũng rất cao, thân hình khôi ngô khoẻ mạnh, khuôn mặt trông tục tằn hơn so với Diệp Tuấn nhưng vẫn rất tuấn tú, đồng thời lại hoà vào nhau hiện lên vẻ tuấn tú từng chải, lãnh khốc.
5 Còn Thiến Hề sở dĩ tự nguyện rời phủ cũng chỉ vì muốn con mình là Diệp Tuấn Thành có thể được ở lại phủ tướng quân. Hơn nữa, cho dù lần này các nàng quyết không đi thì cũng sẽ có lần khác.
6 Diệp Vũ nói cường điệu, “”Diệp Vũ cháu đây luôn nói một là một, lầu Tiêu Tương làm ăn phát đạt hay suy sút là do dì nghĩ thôi, dì hiểu rõ rồi chứ?”Đôi mắt Lãnh Tiêu Tương đảo nhanh, kéo tay nàng, cười quyến rũ với Lưu đại gia, “Lưu đại gia à, ngài chờ cho một lát, ta khuyên nhủ cô nương chút, cam đoan cho ngài vừa lòng”Lưu đại gia không ngăn lại, Diệp Vũ thuận lợi rời đi.
7 Trong đầu Diệp Vũ đã hình thành một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần đợi để thực thi mà thôi. Sáng ngày hôm sau, Lăng Vô Hương theo lời ma ma, tìm đến nàng.
8 Hắn cười bảo, “Vừa rồi chỉ lo thưởng thức khúc nhạc, lại quên ghi lại khúc phổ, xin làm phiền Diệp cô nương đàn lại một lần nữa”Diệp Vũ đàn lần hai, hắn đã ghi lại khúc phổ đầy đủ, hỏi lại, “Khúc này được gọi là gì?”“Bài “Thanh Hoa từ”“Tên khúc thật là đặc biệt”“Dùng đàn tranh để đàn, tương đối đơn bạc, ta muốn lấy các nhạc khí khác cùng đệm vào, ví dụ như đàn tỳ bà, đàn nguyệt, đàn cổ gì gì đó, làm cho tiết tấu của khúc nhạc đó tăng mạnh thêm chút, làm cho cả khúc nhạc thêm phong phú hơn, huynh có thể giúp ta hoàn thiện khúc này được không?” Nàng ngượng ngùng nói, “Về mặt này ta không am hiểu cho lắm”“Cô tin ta sao?” Lâm Trí Viễn cười khẽ như nước, khí chất u buồn trên khuôn mặt hắn bỗng trở nên đỡ hơn.
9 “Cũng khá ổn rồi, ta đã sai người hầu chân tay nhanh nhẹn chút. Dùng lầu hai mở rộng, bày ra, đặt thêm thảm nữa là có thể dùng được rồi”“Được, dì Lãnh đi tìm cho ba vị cô nương biết hát, ba ngày sau bắt đầu huấn luyện các cô ấy”“Được được được” Lãnh Tiêu Tương cười toét, “Ngươi dặn gì, ta sẽ làm hết, ngươi đừng lo lắng gì nhé”Ăn xong cơm trưa, Diệp Dũ dựa vào đầu giường ngẩn người.
10 Trong phòng rộng lớn bỗng lặng ngắt như tờ, họ nghe hiểu được lời của nàng, mấy người khinh thường thì cố gượng gạo chống đỡ. Diệp Vũ lại lần nữa tăng thêm thuốc mạnh, “Ta nói như thế, tin ta thì ở lại; nghi ngờ ta thì hiện giờ có thể đi”Họ nhìn lẫn nhau, nhưng không ai đi.
11 Thiến Hề sau khi xem qua chuyện luyện tập, khiếp sợ cực đỉnh. Những màn ca múa này đều là do con gái dạy cả sao? Tính tình, tài nghệ con gái, người làm mẹ là biết rõ nhất, sao Vũ nhi lại có vũ đạo, ca khúc cổ quái, kỳ lạ vậy chứ? Thật kỳ lạ quá.
12 Không biết mê man bao lâu, lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc giường. Đây là một gian phòng tối om, trên bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.
13 Tuy chỉ cách nhau quần áo lót nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ và sự nhục nhã trong lòng bàn tay hắn. Trong lòng nàng bốc hoả, lửa giận bỗng chốc bốc lên cao…Hắn càng ngày càng dùng sức, tựa như vuốt ve chà đạp bộ ngực của nàng giống đống bùn nhão ẩm ướt vậy.
14 Lúc tỉnh lại thì đã ở trong tẩm phòng của lầu Tiêu Tương rồi,Diệp Vũ nghĩ mãi không ra, vì sao hái hoa tặc kia không “hái hoa”, ngược lại còn đưa nàng trở về nữa?Nghĩ thế nào cũng không có đáp án, nàng đơn giản không muốn nghĩ nữa, ngẫm lại sau này khuếch trương kế hoạch mới là chuyện đúng nhất.
15 Diệp Vũ bố trí cho một cô gái xinh đẹp ra giới thiệu chương trình, nàng ấy lên đài nói, còn họ ở sau thì thay trang phục, sau đó lại tiếp tục màn ca múa biểu diễn, mời khách uống rượu, phần sau lại càng thêm phấn khích hơn.
16 “Họ là người có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng này đó” Lăng Tiêu Tương nói thần bí, “Gặp cũng không sao, nói không chừng cháu và mẹ cháu còn có thể trở về phủ tướng quân được nữa đó”Trong lòng Diệp Vũ bối rối, nói vậy vị khách quý kia thật cao quý thế sao?Cùng Lãnh Tiêu Tương đi vào tận trong lầu 3, phòng rất rộng, lịch sự tao nhã, Diệp Vũ thấy có hai đại hán đứng ở cửa, càng kiên định đoán được trong lòng.
17 Bỗng cái loại cảm xúc si mê, tuyệt vọng phức tạp chợt từ trong một góc bí mật trên người thoát ra, nhồi vào trong lòng và trong óc nàng – nàng thống khổ nhìn hắn, một đôi mắt sáng rưng rưng lệ.
18 Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí là tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũng không để cho hoàng đế Sở quốc chém một thiếu nữ đâu.
19 Hắn hít sâu một hơi, hôn nóng ẩm ướt dừng bên má nàng, hơi thở nóng rực phả ra. Nàng vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng cắn chặt môi. Chẳng nói lời nào, hắn ôm chặt nàng vào, liếm láp phiến thân thể cứng ngắc mềm mại này, trên cổ nàng, trên vai nàng để lại vô vàn dấu hôn.
20 Lãnh Tiêu Tiêu lo Thiên Hương lâu, Ỷ Hồng quán, Quần Phương các sai người tới học trộm ca múa, cũng bắt chước mà tiến hành biểu diễn như thế, vậy khách tới Tiêu Tương laâ sẽ giảm.