41 “Bổn vương bị thương bệnh tật đầy mình, không được ra cửa, bởi vậy muốn mời người ở lầu Tiêu Tương tới phủ biểu diễn một trận” Ông ta không hỏi mà dùng giọng thương lượng nói, còn nói cho nàng biết một sự thật, “Lão phu nhân và vương phi, còn có người trong nhà, đều rất thích màn ca múa của các ngươi, nếu có thể biểu diễn trong phủ một buổi thì đã thoả mãn các bà ấy rồi”“Vương gia, có thể tới phủ biểu diễn cho Vương gia và người nhà Vương gia, lão bản lầu Tiêu Tương Lãnh Tiêu Tương nhất định cảm thấy rất vinh hạnh ạ”“Trong phủ cũng đã lâu rồi chưa từng náo nhiệt, lão phu nhân chắc sẽ rất vui.
42 Sở Minh Phong muốn nàng quyến rũ người khác, lại có kẻ muốn nàng quyến rũ Sở Minh Phong, thật hoang đường. Vì sao Thuỵ vương lại dùng mỹ nhân kế chứ? Có ý đồ, âm mưu gì?Nàng không hiểu những kẻ trên tận cao đó, tay cầm quyền, vì sao bọn họ lại cứ tranh đấu gay gắt, tính kế nhau vậy chứ?“Vương gia muốn tiểu nữ tử quyến rũ…bệ hạ ư?” Diệp Vũ thật sự khiếp sợ.
43 Thuỵ vương lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, nàng cố sức đứng lên, chịu đựng cơn đau trên mặt, nghĩ ông ta hẳn cũng không từ bỏ ý đồ. “Có nhảy không?” Ông ta quát hỏi, bộ mặt thay đổi hoàn toàn.
44 Nha hoàn nói, “Sáng nay Diệp cô nương vừa xong ở lầu Tiêu Tương, đã được Thuỵ vương mời tới vương phủ. Cô nương trước khi đi có nói nhỏ với nô tỳ, giả như trong vòng một canh giờ không thấy cô ấy về thì tìm đại nhân giúp đỡ”Hắn nghe hiểu rõ, Diệp Vũ lo mình gặp chuyện không may, đề phòng chu đáo, bảo nha hoàn tìm hắn.
45 “Xin Vương gia thứ lỗi cho, Thẩm mỗ cũng là bị bất đắc dĩ thôi” Ở phía sau, Thẩm Chiêu thế mà vẫn cười, “Hôm trước Tấn vương và Thái hậu có nhắc tới tài nghệ của Diệp cô nương, đã hơn một canh giờ rồi, thái hậu đột nhiên hưng phấn muốn được gặp con gái của Diệp đại tướng quân”“Người ngươi cần tìm, cứ đi tìm trên đường đó, tới lầu Tiêu tương mà tìm, chẳng có liên can gì tới bổn vương cả” Thuỵ vương tức giận bức người.
46 Nàng hôn mê, bất tỉnh nhân sự, hắn gọi mấy câu mà nàng chẳng đáp lại. Tóc nàng đen, lông mi cong đông lạnh, đôi môi lạnh tím tái, quần áo cũng lạnh cứng lại.
47 Ánh mắt nhìn xuống, hắn thấy nàng lung linh hứng thú, đằng sau thân thể mềm mại, thấy bầu ngực đẹp tròn đầy của nàng, thấy chiếc eo thon nhỏ, mà lòng bàn tay hắn đang ôm sát bên eo nàng….
48 Thẩm Chiêu giải thích, “Diệp cô nương chỉ còn một hơi thở cuối, ta ôm nàng ngâm trong nước ấm, nàng vừa tỉnh lại, coi như kéo một mạng nhỏ trở về”Sở Minh Hiên định hỏi, vậy vì sao lại cởi sạch quần áo ra chứ? Không trần truồng không được sao?Tuy trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng chung quy hắn không hỏi, cũng không muốn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
49 Ánh mắt thâm trầm như vậy, nàng chưa từng thấy trên người hắn; thần sắc nặng nề, hắn chẳng có biểu hiện ra quá. Hắn sao vậy”“Vương gia sao còn chưa về phủ ạ?” Nàng thấy sắc trời cũng gần tối không khách sáo, hoàng hôn sắp xuống.
50 Nàng biết, mùa thu năm trước, Diệp đại tiểu thư đi du ngoạn trên sông Tần Hoài, vô tình rơi xuống nước, may được hắn ra tay cứu, mới thoát khỏi khó khăn.
51 Sở Minh Hiên vẫn đành để cho Diệp Vũ qua một đêm ở biệt quán. Một đêm này, Thẩm Chiêu ngủ lại biệt quán, nhưng chưa từng tới nhìn qua nàng một lần, có lẽ là vì tị hiềm đi.
52 Thuỷ Nguyệt Hiên nhìn rất yên tĩnh, không một bóng người, thật ra được bảo vệ rất nghiêm, hộ vệ này ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, tuỳ lúc mà hành động.
53 “Vương phủ thị thiếp mỹ nữ như mây, Vương gia muốn dập lửa, có thể tìm các nàng ấy…. ”“Ai đốt lửa, người ấy phải phụ trách dập lửa” Sắc dục trên mặt Sở Minh Hiên càng ngày càng đậm, gần như rất khó chịu vậy.
54 Tài nghệ của nàng là độc đáo nhất thiên hạ, lại lần nữa ra ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn bị thuyết phục. Hắn khó hiểu hỏi, “Nàng tinh thông các loại nhạc khí, sao không tự mình phổ nhạc chứ?”“Thật ra ta chỉ xem trộm nhạc phổ thôi, sẽ không biết viết nhạc đâu” Nàng nói quẫn bách, “Ta cũng không rõ là sao nữa”“Thì ra là thế” Hắn cười hiểu ra, “Nàng không biết viết nhạc cũng không sao, ta viết là được.
55 Lấy thân phận địa vị của họ, đều có thể chống được Thuỵ vương, chỉ là nếu Thuỵ vương giấu Tuấn Thành ở một chỗ bí mật, cứ khăng khăng là không bắt người thì sao đây? Họ có thể làm hại nó không? Còn nữa, Thuỵ vương ở trong triều, có uy lớn trong quân, đến cả Sở Minh Phong cũng phải nể ông ta, sao có thể vì chuyện của nàng mà tranh chấp với Thuỵ vương chứ?Thành phủ Thuỵ vương rất sâu, quyết tâm muốn lợi dụng nàng, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ; cho dù nàng có tìm được người giúp, vậy lần sau nữa rồi tiếp nữa thì sao? Song song với việc tìm người giúp, chẳng bằng tự mình giải quyết vẫn tốt hơn.
56 Nàng dĩ nhiên đã nghĩ đến, nhưng nàng vẫn cảm thấy không muốn gần gũi với vũ nam. Tuy nàng dạy họ khiêu vũ, ngày nào cũng đều ở cùng một chỗ, nhưng chỉ là không thể hoà mình với họ được.
57 Ánh nến hồng sáng ngời rọi vào mắt hắn chẳng có chút thay đổi nào, khiến cho thần sắc hắn càng toát ra bí hiểm. Nàng thầm nghĩ lần này ra cung gặp nàng nhất định hắn muốn hỏi tiến triển thế nào rồi.
58 Nàng hết cả hồn, hoàng đế này thật đáng sợ, chuyện gì cũng không thể gạt được hắn. Hắn có ở thành Kim Lăng hoặc thậm chí là toàn bộ Sở quốc bố trí thu thập tin tức bốn phương tám hướng hay không?Sở Minh Phong xoay mặt nàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên thủng lòng người, “Ngươi cho là họ đã có hiềm khích rồi sao?”Diệp Vũ nói thận trọng, “Nhìn bề ngoài, Tấn Vương và Thẩm đại nhân hẳn cũng không có hiềm khích”“Vậy ngươi cần phải cố thêm nữa”“Vâng”“Châm trà”Nàng nghe theo sự sai bảo của hắn, châm một ly trà nóng cho hắn.
59 Vì muốn có biểu hiện xuất sắc ở phủ Thuỵ vương nên mọi người tham gia biểu diễn đều tích cực chuẩn bị. Hai ngày này, Diệp Vũ cũng luyện múa khắc khổ, Tấn vương tìm nàng hai lần, nàng cũng không phải kỵ mà tránh, chỉ nói hai ba câu rồi đuổi hắn đi.
60 “Đã nhiều ngày làm gì vậy?” Sở Minh Hiên hỏi khàn khàn, hơi thở nóng rực lượn lờ trên mặt nàng. “Đang luyện múa mới”“Lục hoàng thúc cũng không tìm nàng chứ?”Nàng lắc đầu, lấy tay tạo ra khoảng cách, “Canh giờ không còn sớm nữa, Vương gia vẫn nên về phủ đi”Tay hắn miết nhẹ lên mặt mày nõn nà của nàng, nói đau lòng, ‘Nàng mệt mỏi rồi ư?”Diệp Vũ gật đầu, đáy mắt chính xác giấu đi màu sắc lo âu, “Ta muốn về nghỉ” Hắn nói bất đắc dĩ, “Cũng được, trời sáng Bản vương sẽ tới lầu Tiêu Tương”Nàng lại từ chối khéo, “Nhiều ngày đã bận rộn lắm rồi, chẳng bằng đợi khi nào qua thời gian này lại tới lầu Tiêu Tương đi vậy”Sở Minh Hiên yên lặng nhìn nàng, giống như muốn tìm ra gì đó đằng sau khuôn mặt này của nàng.