1 Edit: 1900
Mùa đông, năm thứ ba mươi tám Vĩnh Thánh.
Gió lạnh rì rào, tuyết lớn trắng xóa cả bầu trời.
Đêm khuya tĩnh lặng, đầu đường Ích Châu.
2 Edit: 1900
Tống Khê ngẩng đầu, hai mắt đã đỏ ngầu, nghẹn ngào nói, "Tỷ, đừng làm, cẩn thận đôi mắt. "
"Tỷ chỉ còn nốt chiếc này là xong thôi. " Mấy ngày nay thêu cũng được khá nhiều, đem vào thành bán đoán chừng cũng có thể được khoảng bốn mươi văn tiền.
3 Edit: 1900
Mời được đại phu đã từng là Thái y thì Tống Lăng cũng đã vắt óc suy nghĩ tìm mọi lý do rồi, quả nhiên nàng đoán đúng mà.
"Là lão bản nương của Cẩm Tú trang mời đại phu giúp ta.
4 Edit: 1900
Tạ phủ, thành Ích Châu.
"Tống cô nương đã ngủ chưa?" Tống Lăng đang ngẩn người trên giường, ngoài cửa là thanh âm của Tạ phu nhân.
Nàng lấy lại tinh thần đáp, "Tới a.
5 Edit: 1900
Tống Lăng lo lắng đến toát mồ hôi ướt cả áo trong, ngón tay siết góc váy nhăn nhúm.
Nàng vừa nghĩ đến động phòng hoa chúc trong truyền thuyết, lại động phòng với Vương gia cơ đấy.
6 Edit: 1900
Tại quân doanh.
Lục Phù đi ra từ trướng nội, liền thấy một đám huynh đệ biếng nhác nằm trên mặt đất, nàng nhăn mày lại hô, "Các ngươi đều đang làm gì vây? Đứng lên, lên, đều đứng dậy cho ta!"
Vừa dứt lời, đã thấy âm thanh chậm chạp mang theo chút lười biếng truyền đến, "Dậy cái gì mà dậy, mùa đông này khó lắm mới có mặt trời, phơi nắng thật tốt đi.
7 Edit: 1900
Tống Lăng thiếu chút nữa bị lộ, cũng không dám kiên trì nữa, đi sang bên cạnh nhường chỗ cho Tài thúc nói, “Vất vả cho thúc rồi, Tài thúc.
8 Edit: 1900
Đương nhiên, thương tổn nhỏ này là đối với hắn. Còn như Tống Lăng, nàng là mộttiểu thư khuê các, bị thương như vậy mà không có kêu một tiếng, vẫn làm hắn có chút bội phục từ tận đáy lòng.
9 Edit: 1900
Lương Chinh nhìn nàng khóe môi không tự giác cong lên một chút, cũng không biết như thế nào, thời gian hắn ở cùng với Tiểu Vương Phi của mình thì tâm tình sẽ tốt hơn.
10 Edit: 1900
Tống Lăng xách hộp đồ ăn đặt lên bàn tròn duy nhất trong phòng, nói: “Ta nghe Tài thúc nói, mỗi ngày ngươi đều ăn cơm tại Doanh trại, liền muốn làm vài món ăn cho ngươi thay đổi khẩu vị.
11 Edit: 1900
Miệng vết thương hiện ra, vừa sâu lại có huyết nhục mơ hồ còn đọng lại, làm ấn đường Lương Chinh nhăn thành chữ xuyên.
Sắc mặt hắn trông còn khó coi hơn cả Tống Lăng khi nãy, hung hang nhìn nàng mộtcái.
12 Edit: 1900
“Buổi tối lại nói. ”
Thấy Lương Chinh không tiếp tục truy hỏi về thân phận của mình, Tống Lăng nhẹnhàng thở phào, cũng không dám nhiều lời, gật gật đầu, xoay người thu thập chén đũa trên bàn.
13 Edit: 1900
Tống Lăng thấy Lương Chinh dường như đang hiểu lầm, liền muốn chứng tỏ mình không ghen, liền giải thích nghiêm túc, “Vương gia, lúc nãy ta khóc là vì nhớ nhà.
14 Edit: 1900
nói thật thì, nàng cũng rất muốn ngủ trên giường, mềm mại thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, bị Lương Chinh ấn ngồi trên đùi hắn, liền thấy hốt hoảng, suy nghĩ lại, vẫn nói: “Cái kia, ta, ý ta là ta sẽ ngủ trên sàn nhà.
15 Edit: 1900
- ----
Chúc các nàng nghỉ lễ vui vẻ nhé, iu nhiều
Lương Chinh nghĩ thầm, tiểu nha đầu này, còn muốn chiếu cố hắn?
Tài thúc buông mành xe ngựa xuống, bấy giờ Lương Chinh mới nặng nề phân phó xa phu bên ngoài, “đi thôi.
16 Edit: 1900
Tiểu nhị trong tiệm vừa thấy hoa phục cẩm y của hai người, vội vàng tiến tới tiếp đón nhiệt tình, “Công tử, phu nhân, hai người muốn ăn gì?”
một tiếng ‘phu nhân’ làm Tống Lăng sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh.
17 Tiểu nhị dùng lá sen gói ba chiếc bánh bao dư, cẩn thận đưa tận tay Tống Lăng.
Nàng vừa ôm bánh bao, vừa theo sau Lương Chinh ra xe ngựa.
Lương Chinh nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, không khỏi buồn cười, “Bánh bao lạnh ăn sẽ không ngon, đem theo làm gì?”
Tống Lăng nghiêm túc đáp: “thật lãng phí a.
18 Lương Chinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của nàng, lại càng muốn trêu chọc, “Ngươi vừa nói ngươi thích ta?”
Tống Lăng chột dạ, ngẩng đầu lắp bắp hỏi, “Cái….
19 Lương Chinh chép kinh phật rất nghiêm túc, một lần chép tới hơn một canh giờ. Tống Lăng nhàm chán ngồi cạnh, nhịn không được hỏi, “Vương gia, ta có thể về phòng ta không?”
Lương Chinh bảo nàng vào cùng, còn tưởng có việc gì, chứ ngồi đây tới tận giờ….
20 Tống Lăng nói xong, liền chạy vào trong Vương phủ trước.
“Nhị ca, nhị tẩu! Các ngươi đã trở lại rồi!” Vừa chạy tới cửa, đã thấy hai người Lương Tẫn và Lục Phù chạy ra đón.