1 Trì Hoan yêu Mạc Tây Cố, ai ai cũng biết, từ năm mười bảy đến năm hai mươi. Cuối cùng cũng được như nguyện, vào tháng trước Trì Hoan lấy thân phận thiên kim tiểu thư thị trưởng định ngày kết hôn cùng thiếu gia Mạc Thị.
2 Cô giống như con mèo một mực nhào tới, hôn lên môi, cằm, mặt người đàn ông, cặp mắt mờ mịt, lẩm bẩm kêu ” Tây Cố, anh đã trở lại… Em biết anh sẽ không để mặc em ở lại”.
3 Nghĩ bình thường cô nói cái gì chính là cái đó, lại uổng việc cô ăn nói khép nép cầu xin, anh lại kiên quyết lãnh đạm, lại từng lần một ép cô, cô liền không nói ra được một bụng nóng giận nghẹn khuất.
4 Lực đạo trên cổ tay bỗng nhiên tăng thêm, Trì Hoan thiếu chút nữa đau đến kêu thành tiếng.
Mạc Tây Cố ở một bên lạnh lùng hỏi: “Trì Hoan, em có ý gì?”
Cô nhắm hai mắt, chịu đựng mới không có lên tiếng, ngửa mặt lên vẫn mỉm cười, mở to đôi mắt vô tội ủy khuất nói: “Em là nhắc nhở Tô tiểu thư, nếu như chồng cô ấy lần sau lại đánh, thì nhớ báo cảnh sát, chẳng lẽ cứ để cho anh ta hành động như vậy hoài sao?”
Mạc Tây Cố cau mày nhìn Trì Hoan, ánh mắt phức tạp.
5 Hắn nói, Trì Hoan, tôi có thể cưới em, nhưng nhớ kỹ, tôi sẽ không yêu em.
… …
Đã lâu, cho đến lúc sắc trời đã tối, ven đường đèn từng cái từng cái sáng lên, cô không cảm giác từ trong túi xách cầm kính râm màu trà, che kín hơn nửa bên gương mặt, sau đó đưa tay gọi taxi.
6 Bàn về tướng mạo, bàn về thân hình, thậm chí là khí tràng quanh thân phảng phất kèm theo ung dung lãnh đạm.
Hắn cùng công tử quần là áo lụa đối diện giằng co, hoàn toàn không giống thân là bảo vệ thấp kém, càng giống như người có địa vị cao nhàn nhạt nhìn người bằng nửa con mắt, huống chi trong lúc vui vẻ, rõ ràng ẩn tàng giọng nói trầm mặc mỉa mai.
7 Lúc trước, Trì Hoan cũng biết có rất nhiều nữ nhân yêu thích Mặc Thì Khiêm, thậm chí còn có cả một nữ minh tinh là nữ hoàng điện ảnh hướng hắn lấy lòng, hơn nữa còn nguyện ý công khai.
8 ” Xin hỏi là Trì tiểu thư sao? ”
Nụ cười lúm đồng tiền trên mặt Trì Hoan nhạt dần ” là tôi”.
Chỗ tài xế là một người đàn ông ngoài 30, dáng dấp khá đẹp mắt, nhưng có vẻ nói chuyện không quá lưu loát, ” Mạc tiên sinh… Bảo tôi tới đưa ngài về nhà.
9 Ngón tay của Trì Hoan từ từ khắc chế không nổi, run rẩy, đầu óc cũng ngắn ngủi trống không.
Cho dù bình tĩnh hơn nữa, cô cũng chỉ là một tiểu nữ nhân hai mươi tuổi.
10 “Đại tiểu thư. ”
Mặc Thì Khiêm đỡ bả vai của Trì Hoan lên, sau đó thay cô sửa sang lại áo khoác trên người cô.
Đương nhiên, cái y phục kia là của hắn.
11
Beta: Chi Moe
Chương 11: Cái nhìn của Mặc Thì Khiêm.
Yên tĩnh trong chốc lát, cô cười khẽ một tiếng ” đi thôi, em biết rồi. ”
Mặc Thì Khiêm” ừ “một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại, tiện tay đặt chiếc điện thoại di động ở trước mặt.
12 >
Chương 12: Lợi ích to lớn
Beta: Chi Moe
Giọng nói trở nên trầm thấp, có chút khó phân biệt, hơi chút mất tiếng ” thế nào, không mang giày?”
Trì Hoan tính tình lười biếng, ỷ trong nhà trải thảm, ở nhà rất ít khi mang giày, mặc dù bây giờ là mùa thu, có chút mát mẻ.
13 >
Chương 13: Ngươi tối ngày hôm qua, đi cùng với hắn?
Mặc Thì Khiêm liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói:”Không phải là cô để cho tôi lưu lại, buổi tối theo cô qua đêm sao?”
Trì Hoan trợn to mắt:”Không thể nào!”
“Một mực ôm tay của tôi không để cho tôi đi, nói một người buổi tối sẽ ngủ không được.
14 >
Chương 14: Đậu ở chỗ chiếc xe Rolls-Royce Guts màu đen đó
Trì Hoan nghiêng đầu liếc hắn một cái, đơn giản trả lời:”Mười một giờ ba mươi phút trưa, buổi chiều còn có một bài kiểm tra, bốn giờ kết thúc, anh tới đón trễ rồi chúng ta đi ăn cơm tối.
15 >
Chương 15: Tôi chỉ có vị hôn thê, không có mối tình đầu
“Trì Hoan, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng”
Thanh âm của Mạc Tây Cố ung dung dị thuờng lại càng lãnh đạm:”Khi Nhã Băng cùng chồng chưa hoàn toàn thoát khỏi quan hệ, tôi sẽ không để mặc kệ cô ấy, nếu như cô bất mãn, có thể hướng về phía tôi, nhưng nếu như cô lại tiếp tục ở trước mặt truyền thông bôi nhọ cô ấy, hoặc là lợi dụng mẹ tôi giúp cô đối phó cô ấy, tôi cũng không quan tâm là phải hủy bỏ hôn ước với cô đâu.
16 Trì Hoan còn chưa kịp đáp lời, điện thoại trong túi đã rung lên. Vừa lấy điện thoại ra cô liền sững sờ, màn hình nhấp nháy tên người gọi “mẹ Tây Cố”
Trì Hoan nghe điện thoại không chút do dự, vui vẻ đáp:“ Dì Cố”
“Hoan Hoan, buổi tối con có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao a di?”
“Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nổi hứng xuống bếp, nếu con không bận thì tới đây cùng a di ăn cơm”
Tuy Hoan Hoan chưa đến mức hiểu mẹ của Tây Cố nhưng cũng biết bà thoạt nhìn ôn nhu nhưng cũng là nữ nhân có thủ đoạn, lúc này lại gọi cô tới hơn phân nửa là có liên quan tới chuyện của Tô Nhã Băng.
17 Tô Nhã Băng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Cố phu nhân, rõ ràng là gương mặt tươi cười ôn hoà nhưng ánh mắt tựa như hàng ngàn cây kim. Cô sao không nghe ra ý cảnh cáo, cắn cắn môi qua một lúc lâu mới nói:”Hôn lễ của Tây Cố thứ lỗi cháu không tham gia được”
Mạc phu nhân hời hợt ồ một tiếng, lại chuyển đề tài hướng về Trì Hoan:”Áo cưới Tây Cố đi Pháp đặt đã xong, ngày mai nếu rảnh để Tây Cố đưa con đi thử, nếu không vừa liền sửa, thế nào?”
Trì Hoan nhìn Mạc Tây Cố:”Chỉ cần Tây Cố sắp xếp được thời gian, còn liền sao cũng được”
Mạc Tây Cố ngẩng đầu, thật sâu nhìn cô chừng mười giây lại cúi đầu ăn không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
18 “Đi đâu vậy, xe của chúng ta không ở chỗ đó”
Người đàn ông coi như không nghe thấy, trực tiếp hướng bên kia đi tới.
Trì Hoan không biết bị thứ gì lần nữa đập trúng, trên trán chảy ra chất lỏng ấm áp, cô ngẩn người, bất tri bất giác mới kịp phản ứng.
19 Khoảng cách có chút gần, hô hấp của anh phả lên da thịt cô ngưa ngứa, Trì Hoan theo bản năng muốn lui về sau lại phát hiện cằm bị tay anh giữ không có cách nào nhúc nhích.
20 Cô co ro trên salon, cằm tựa lên đầu gối, lầm bầm nói:“Từ lúc bắt đầu thích anh ấy, tôi cũng biết anh ấy không thích tôi, tôi cho rằng không sao hết. Có một thời gian tôi theo đuổi anh ấy làm anh anh ấy rất ghét tôi, mặc dù có chút khổ sở nhưng tôi chưa từng dao động.