1 Đưa tay đẩy đôi cánh cửa gỗ tếch, trước mắt tôi hiện ra phòng chủ tịch xí nghiệp Đoàn Thị. Tôi thong thả đi vào, cứ để yên cửa mở phía sau lưng. Tôi biết, nếu không có dấu hiệu của tôi thì hai người cộng sự là Miko và Chu Ngọc Thành sẽ không bước vào.
2 Mỗi sự kiện, mỗi câu nói nặng nhẹ cũng chỉ là vấn đề quan điểm và góc độ. Tôi không tin chồng khinh miệt tôi, chẳng qua anh muốn giải thích cho tôi hiểu, ngừa tôi làm những chuyện vô ích.
3 Về đến nhà, không nhịn được tôi hỏi Cẩm Xương: – Anh có nghe mẹ anh nói có chỏi tai không?– Trong lòng anh cứ bất định, anh sớm biết thể nào em cũng hỏi vậy!– Cẩm Xương.
4 Các tập san ngày nay rất dày, nặng, ấy vì tư liệu phong phú, quảng cáo nhiều. Ngoại trừ diễn viên minh tinh nhiều như cát Sông Hắng, người Hương Cảng cũng hay theo dõi các chính khách, nghị viện, thậm chí cả những nhân vật thành công trong sự nghiệp, họ cũng đuổi theo như vịt để biết thái độ sinh hoạt trong đời thường của họ.
5 Thính Đồng đứng trước tôi, đương nhiên là cô không hiểu lòng tôi có biết bao thắc mắc, cô chỉ tươi cười. . . Đột nhiên ngay lúc ấy, nụ cười cô ngưng lại và gương mặt chợt hiện vẻ bối rối.
6 Tôi gọi điện đến bà Trương Trọng Hiên tìm mẹ, thật là lạ, mẹ tôi chỉ mê chơi bài mạt chược mà gần đây lại trở thành một nhân vật quen biết của nhiều người! Trương Trọng Hiên là giám đốc của một số thành phần từ thiện, bà vợ nhân đó mà nổi lên như cồn! Bạn chơi bài của bà ta cũng được thơm lây.
7 Từ bé đến giờ, tôi vốn có yếu điểm là chẳng biết nói không với người thân bao giờ, bất kể lòng mình có ưng hay không, tôi cũng đáp theo họ. Những người thân đó là mẹ tôi, Cẩm Xương ,Bái Bái , Thính Đồng , thậm chí cả mẹ chồng và Cẩm Linh; chỉ riêng có cha tôi, hồi ông còn tôi rất thỏa mái, thảnh thơi, nhưng ông chỉ sai tôi những chuyện vặt.
8 Và đúng như Cẩm Xương nói, sinh hoạt của tôi ở đấy thật nhàn rỗi, ngày này qua ngày khác. Nhưng đối với Bái Bái thì khác, nó vui thích như con chim nhỏ ngày ngày bay ra khỏi tổ, đi đến bạn bè.
9 Ngày cuối tuần, cả một đám đông phụ nữ chuyện trò vui vẻ, bàn bạc mọi chuyện, việc mua bán của tôi cũng nhân đó khá lên. Đêm về, tôi nằm dài trên giường đọc sách.
10 Hoàng hôn buông xuống, cửa thang máy lại mở, một nhóm khách bước ra, áo quần lịch sự, sang trọng. . . Trong số ấy có một gương mặt quen quen. Tôi chen vào đám đông, vài người hoảng hốt dạt ra.
11 Tôi vẫn liên lạc với Thính Đồng cũng là điều hợp tình hợp lý. Cô ấy không tiếp tay đẩy tôi xuống vực - trước tiên phải lo đến mình, sau đó mới giúp cho người, nó khác với hại người mắc nạn.
12 Tôi không đáp, bởi vì lời đáp chân thật sẽ khiến anh ta giật mình và không tin được. Từ sau khi không có anh ta và gia đình, tôi đã thay xương đổi thịt, thành một con người đường đường chính chính, đầu đội trời, chân đạp đất - một người mới có xương có thịt.
13 Ba ngày sau, giám đốc Đỗ bên bộ phận cho vay của ngân hàng Canada đã phê chuẩn cho tôi vay, lãi suất ưu đãi thật đặc biệt. Tôi vui như điên lên. Giám đốc Đỗ nói:– Chúng tôi biết quần chúng ở Vancouver rất ủng hộ cô, chúng tôi tin tưởng vào “Điểm tâm nước mắt” của cô.