1 Sau khi tập xong yoga, Diệp Ninh nhìn đồng hồ, còn một tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ đến nhà trẻ đón con trai. Cô nghĩ tới chuyện thu dọn quần áo cho Diệp Nam.
2 Sau khi về đến nhà, chị Trần đã thu dọn xong đồ của Nam Nam, chỉ để lại một mảnh giấy, nói có chút chuyện phải đi trước. Diệp Ninh càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
3 Diệp Ninh nhịn không được rùng mình một cái.
Từ sau sự kiện đó, cô mắc phải chứng bệnh không thể phân biệt rõ ràng mặt mũi của người xung quanh. Chỉ là cô vẫn nhớ rõ cặp mắt của người kia, cặp mắt mà ngay lúc cô nhưng con giun ngọ nguậy trên mặt đất, lạnh lùng muôn thuở nhìn cô.
4 Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên, bên ngoài chị Trần đã trở lại.
Sau khi chị Trần vào nhà, nhìn thấy Diệp Ninh, mỉm cười, thuận miệng nói: “Bạn của chị bị bệnh, hôm nay chị đi thăm.
5 Sau khi nghĩ tới điều này, dường như xương sống Diệp Ninh đông cứng lại, toàn bộ sau lưng lạnh ngắt. Cô hồi tưởng lại từng chi tiết một quá trình mình mua căn hộ này, nói không ngoa, quả thật lúc đó rất thuận lợi.
6 Diệp Ninh nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong cặp mắt trong suốt xinh đẹp của con mình, cô lập tức tĩnh táo lại.
Thật ra thì những năm này cô bôn ba bên ngoài một mình, nhìn thấy rất nhiều chuyện, sóng gió trước kia đều có thể tự mình đối đầu, huống chi bây giờ chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi.
7 Người gây chuyện đầu tóc húi cua, mặc áo sơ mi, xắn tay áo, đeo mắt kiếng, nhìn giống như công nhân đi làm bình thường, không giống như người xấu. Nhưng Diệp Ninh hiểu, biết người biết mặt chứ không biết lòng.
8 Sau khi Diệp Ninh chạy ra khỏi tiệm cà phê, nhịn không được rùng mình một cái.
Sau cơn mưa trời lúc nào cũng đẹp hơn thường lệ, lúc này bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
9 Diệp Ninh đã từng nghĩ qua, một mình mình một người, có muốn tìm đối tượng kết hôn không? Nhưng ý niệm này giống như trời đêm lưu hành, lóe lên rồi biến mất.
10 Lúc ấy ngày nào mợ cũng châm biếm Diệp Ninh, nói với cậu của cô, ông nuôi dưỡng nó có ích lợi gì. Nhìn mẹ ruột nó chết, nó làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, cả ngày khổ sở chướng mắt, mặt mày giống như khúc gỗ không chút biểu cảm, chỉ biết đi học mỗi ngày! Đây chính là không có lương tâm!
Khi đó, cậu cũng cảm thấy không hiểu.
11 Lúc Diệp Ninh vừa nghĩ tới đây, trên mặt cô không còn chút máu tươi nào, trắng bệch như tờ giấy.
Cô dõi mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, trên màn hình là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, đang từ từ biến thành huyền ảo trước mặt cô, chia ra thành nhiều hình dạng.
12 Đêm hôm đó, lúc cô liều mạng giãy giụa la to, đột nhiên có một bóng đen xông tới. Anh ta mạnh mẽ vô cùng, giống như đã bị đè nén rất lâu đột nhiên bộc phát.
13 Beta: Chuột Túi
Đưa chị Trần đi, Diệp Ninh lái thẳng xe tới tiệm cà phê. So với trước đây, cửa tiệm đã vắng đi rất nhiều. Tiểu Nhược nhìn thấy Diệp Ninh tới, vội vàng hỏi: “Chị Ninh, không phải chúng ta nên cùng cạnh tranh với đối phương sao?”
Sách lược hạ giá hại người hại mình, hại cả hai bên.
14 Beta: Chuột Túi
Diệp Ninh tiếp tục xem tài liệu về Tiêu Nhạc. Tài liệu nói, khi đó áp lực cạnh tranh rất lớn, Thôn Trung Quan được mệnh danh là Sillicon Valley của Trung Quốc.
15 Beta: Chuột Túi
Sau khi Diệp Ninh nhận lấy văn kiện, cô không mở ra xem liền.
Diệp Ninh có dự cảm, phong thư này sẽ giống chiếc bình vớt lên được từ đáy biển, sau khi mở ra, bên trong có lẽ là ma quỷ, không thể nào khống chế được.
16 Nhưng bạn cùng phòng lại nói, đó chính là Hoắc Thần ở ban B. Cậu ta còn nói, chuyện ngày hôm nay chính là do Hoắc Thần gây ra. Người khác nhón chân lên nhìn Diệp Ninh bên trong, Hoắc Thần không vui, đập lên lưng người kia, vì vậy người kia mới bực mình, rồi hai người ầm ĩ lên.
17 Beta: Chuột Túi
Diệp Ninh, mấy ngày nay tôi trị liệu liên tục, không thể nào viết thư được. Vừa rồi tôi mới đọc lại những gì tôi viết trước kia, kỳ thật tôi có chút không thể tin nổi những gì mình đã viết.
18 Beta: Chuột Túi
Tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy em mặc một chiếc áo dài màu trắng, phía trước không có nút áo, thuộc loại cổ chui, chất liệu phẳng phiu, phần eo vừa vặn khắp nơi.
19 Diệp Ninh đọc đến khúc cuối, nước mắt rơi đầy trên giấy, chữ viết giống như rồng bay phượng múa.
Cổ họng cô bật ra tiếng khóc khàn khàn, nhưng cô đưa tay lên che miệng lại.
20 Trong đại sảnh bệnh viện có một người phụ nữ mặc bộ váy Chanel đưa tay lên vuốt mái tóc dài quyến rũ. Xuyên qua vách tường thủy tinh dày cộm, cô ta nhìn về phía quốc lộ bên cạnh bệnh viện.
Thể loại: Nữ Phụ, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17