41 Trại hè liên tục hai mươi ngày, cô bắt đầu cảm thấy mỗi ngày đều có giống như nhau, chơi cái này cái kia rất vui vẻ. Nhưng ai ngờ xoay đầu lại nhìn thì hai mươi ngày đã trôi qua.
42 Mấy ngày nay tâm tình Tiêu Nhạc không được tốt lắm, có thể nhìn thấy rõ ràng. Lúc anh không vui cũng không phát cáu, ít ra là ở trước mặt Diệp Ninh và Nam Nam.
43 Lúc Diệp Ninh trở về nhà, tâm trạng vẫn còn thấp thỏm, cho nên động tác đẩy cửa vào nhà nhẹ nhàng hơn so với bình thường.
Trong phòng khác, bạn Huy Huy nhà bên cạnh tới chơi, đang cùng Nam Nam vây xem cái gì đó.
44 Diệp Ninh không biết làm sao mở miệng nói với Nam Nam rằng ba con đột nhiên biến mất.
Lý do ông ấy biến mất có lẽ là vì giận mẹ.
Ngoài việc áy náy ra, trong lòng Diệp Ninh uất nghẹn.
45 Sang ngày hôm sau, cơn sốt của Tiêu Nhạc giảm đi rất nhiều, chỉ là bệnh tới như núi sập, sốt thì giảm mà tinh thần của anh phục hồi không mấy khả quan.
46 Vì vậy rốt cuộc anh cũng không muốn đè nén loại ý tưởng nguyên thủy nhất đang bộc phát trong cơ thể, bỗng nhiên xoay người, mạnh mẽ ôm cô giam cầm trong lồng ngực.
47 Một ngày này, trong nhật ký của Nam Nam có viết: Papa và mẹ bắt đầu hẹn hò, tâm tình papa rất tốt, mẹ cũng vậy. Rốt cuộc tôi cũng hiểu kỳ đà cản mũi là có ý gì rồi.
48 Sau khi Tiêu Nhạc ‘thương lượng’ với Nam Nam xong, quyết định chọn một trường tiểu học quý tộc rất cao quý, học phí rất mắc, dạy hai thứ tiếng, hàng năm đều có cơ hội trao đổi đối ngoại, thậm chí còn tổ chức đi du lịch quốc tế, v.
49 Nói trắng ra thì đây chính là một sự kiện ẩu đả đánh nhau, còn là vì tình mà đánh, không phải chuyện lớn gì, phạt tiền, bồi đền tiền là giải quyết xong.
50 Trên đường về nhà, Diệp Ninh không nói chuyện nữa, Tiêu Nhạc cũng im lặng.
Một câu ‘Vậy cũng phải đợi anh chết trước đã’ của Tiêu Nhạc khiến Diệp Ninh có loại cảm giác run rẩy, đó là loại cảm giác rét lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên.