1 Tiên Bối không dám tiến lên trước một bước, bởi vì có một người đang đứng trước cửa nhà.
Cô đến khu chung cư này gần một năm rồi.
Nhưng ngoài người bán thức ăn nhanh và người chuyển phát nhanh ra, không có bất kỳ vật sống nào chủ động đến tìm cô.
2 Nửa giờ sau, Tiên Bối mè nheo về đến nhà.
Cô co co rúm rúm ở góc cầu thang ngó nghiêng một lúc, khi xác định phạm vi 5 mét xung quanh không có bất kỳ ai thì cô mới lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
3 Hôm sau mãi giữa trưa Trần Chước mới xuống cửa hàng.
Cái gọi là kiểm tra cửa hàng, cũng chỉ là đi xuống cầu thang, dạo quanh một vòng.
Năm ngoái anh đã mua luôn hai tầng của cửa hàng, hơn hai trăm mét vuông, tầng một dùng làm cửa hàng, tầng hai là nơi ở.
4 Tiên Bối mang cái túi nặng đó về phòng, bỏ bên cạnh màn hình vẽ.
Túi giấy màu vàng bụi bụi, trên bề mặt không có chút hoa văn nào, chỉ hai chữ rất ngắn gọn: Hợp ý.
5 Năm phút sau
Tiên Bối lê dép về phòng, rồi sau đó ngồi xuống, co quắp trên ghế.
Nhìn về phía khu cửa đen xì, Tiên Bối nhíu mày, có chút khổ sở và cũng có cả chút hối tiếc.
6 Còn, còn, còn, còn muốn gặp cô sao?
Nhịp tim Tiên Bối tăng nhanh bất ngờ, thình thịch thình thịch, rung cả tới màng nhĩ.
Não như ngừng hoạt động, Tiên Bối chớp chớp mắt liên tục, nhìn đi nhìn lại ba dòng tin nhắn ngắn ngủn này.
7 Máu chảy cuồn cuộn, đầu óc cứ kêu ong ong, cô gần như không nghe rõ lời anh.
Nhưng cô loáng thoáng bắt được điểm quan trọng, anh tên là Trần Chước.
8 Một tuần sau, Tiên Bối thu dọn hành lý, dọn đến nhà Viên Viên.
Trong chốc lát tìm được phòng trọ một rất khó, Viên Viên lo lắng cô sẽ phơi thây trên đường cái nên tạm đón cô đến căn nhà hai phòng của cô ấy.
9 Đến Trần Chước cũng cảm thấy bất ngờ khi có thể gặp cô theo cách này.
Anh biết là cô bé sẽ dọn nhà đi, nhưng thời gian trước anh phải đi Hongkong một chuyến, đi trao đổi học tập về ẩm thực vài ngày, khiến anh không rảnh để bận tâm quá nhiều chuyện.
10 Đương nhiên Tiên Bối không ngủ. Tình huống thế này… bảo cô ngủ sao được đây…
Cô nghoẹo đầu qua một bên, nghịch nghịch đồ trang sức trên balo.
Trần Chước cũng không nói một lời nào mà chuyên tâm lái xe.
11 Vào lúc này, Tiên Bối đang kinh ngạc nhìn đông xem tây trên lầu.
Cô sống riêng một mình đã hai năm rồi và đây là lần đầu tiên cô thuê được một nơi xinh đẹp thế này…
Cả ngôi nhà như một bản mẫu, mang phong cách trắng thuần rất đơn giản.
12 Uống xong một cốc sữa xoài, về phòng ngủ, bụng Tiên Bối đã no căng rồi.
Mới tới ở ngày đầu tiên đã được ủy thác trách nhiệm, vì thế cô không nằm luôn lên giường xoa bụng nhỏ, cũng không ngồi xuống trước wacom tiếp tục sáng tác ‘Kỳ tà’.
13 Đương nhiên Tiên Bối nhận ra được giọng nói này rồi… Rõ ràng đó là chủ nhà của cô… Nhưng mà, sao anh lại ở đây…
Cho nên… vừa rồi… là anh ôm cô phải không?!
Tiên Bối không quay đầu lại xác nhận, nhưng mà không gian anh giành cho cô, giống như biến thành một phòng tắm hơi nước.
14 Tiên Bối ký tới tận trưa, nhìn như đang chăm chỉ lắm, nhưng thật ra… cô không tập trung chút nào cả…
Cằm… chỗ bị ngón tay Trần Chước xoa vào, giống như bị giấy ráp mài mài, cứ nóng rực không thôi.
15 Sáu giờ chiều, Tiên Bối ném quyển cuối cùng vào hộp.
Cả ngày làm nhiệm vụ ký tên với cường độ cao nên tay phải mói như như bị bó thạch cao.
Viên Viên giúp cô thu dọn ba lô, mang theo đi ra ngoài.
16 Màn đêm buông xuống, Tiên Bối trằn trọc mãi mà không buồn ngủ.
Trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt mơ hồ của ai đó, người đó cười, người đó nói chuyện, nhưng cô lại biết rõ đó là ai.
17 Trần Chước đi rồi, Tiên Bối cắm đầu ngã gục trên giường. Cô vùi mặt trong gối lâu thiệt lâu, cho đến khi không thở được mặt đỏ bừng mới lật người trên.
18 Tiên Bối cứ mãi cúi đầu, cảm giác càng ngày càng suy sụp. Trần Chước cảm thấy không đúng, cau mày, giọng điệu cũng nghiêm chỉnh hơn: “Tiên Bối. ”
Cô bé bị chỉ mặt điểm tên lập tức lắc đầu phủ nhận một giây sau muốn xoay người xông về phòng.
19 Lớn đến bằng này rồi nhưng thật ra Tên Bối rất sợ khi có tiếp xúc tay chân với người khác, thế nhưng được anh ôm vào ngực, lồng ngực ấm áp dán lên lưng cô, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng yên ôm, nước mắt từ từ ngừng lại, giống như đây là nơi cô thuộc về.
20 Bữa sáng cứ thế diễn ra và hoàn thành cũng mất gần một giờ.
Trần Chước xuống lầu tuần cửa hàng, Tiên Bối cùng về phòng vẽ tranh… Thật ra cô cũng không thể chăm chú sáng tác được, bàn tay được anh nắm lấy cứ run mãi không thôi, may mà không phải là tay thuận.