1 Chuyện cũ. Tôi từ nhỏ đã tỏ ra là một đứa trẻ thông minh hoạt bát, vì thế trong gia đình vốn có truyền thống trọng nam khinh nữ như gia đình tôi, tôi vẫn được bố mẹ yêu thương cưng chiều.
2 Buổi tối hôm đó tôi nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ đến cuộc sống sau này của mình. Từ lúc lên cấp 3 tôi đã có ý định đi du học nên từ đó tới nay đều chuẩn bị hết thảy cho chuyến du học đó, nào là tham khảo tài liệu nước ngoài, tìm hiểu tập quán sinh hoạt của nước bạn, tham gia các diễn đàn trao đổi thông tin… Cuối cùng tôi cũng đã đi đến lựa chọn nơi lý tưởng cho việc du học của mình – đó là thành phố Sydney xinh đẹp.
3 Đêm dài rất sâuKết quả nhanh chóng được đưa tới đã làm cho tôi tiêu trừ hẳn được cảm giác nghi ngờ. Tôi trả phòng khách sạn và chuyển tới Gia viên nhà họ Diệp.
4 Từ tháng Tư trở đi, bệnh tình của Tử Thiện tốt lên rất nhiều, có lẽ tại thời tiết dần trở lên ấm áp, xua tôin khí lạnh của mùa đông. Dãy núi trùng trùng điệp điệp phía xa xa đã dần đổi sang màu xanh bởi cỏ cây hoa lá.
5 Vết sẹo tâm hồn Tôi phát hiện ra một điều, đó là khi mang thai con người tôi trở lên cực kỳ nhạy cảm với mọi sự xung quanh mình. Ví dụ như việc Tố Hành thường xuyên xuất hiện tại trang viên.
6 Ngày giải phẫu của Tử Thiện được ấn định vào ngày Tử Mĩ tròn trăm ngày tuổi, cuối cùng thời khắc mà mọi người chờ mong cũng tới. Khi Tử Mĩ được sinh ra, bác sỹ đã lưu lại máu của cuống rốn tại bệnh viện.
7 Hôm sau, tôi gặp được người chủ của gian phòng còn lại kia, đó là một người thanh niên dáng vẻ thư sinh, tóc húi cua, làn da ngăm đen, nhìn thật không giống luật sư mà giống một vận động viên thể thao thì chính xác hơn.
8 Gió lạnh nổi lên tạo hàn khí run người, ngoài trời tuyết rơi lả tả khiến cho cả thành phố đều thoáng mang vẻ thê lương ảm đạm. tất niên vừa qua tôi liền nhận được điện thoài của mẹ.
9 Hoa mai lay động Dường như là từ lần đó về sau, Quân Lâm ngày càng ham thích việc đánh nhiễu giấc ngủ an lành buổi sớm của tôi…. Đang mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, đến lúc cảm giác được mồ hôi trên thân thể Quân Lâm đang ròng ròng chảy xuống người mình, hơi thở gấp gáp nóng hổi phả vào mặt tôi, cả thân người hắn gần như bao phủ lên tôi, tôi mới mở to mắt ra.
10 Nghi ngờ Đêm hôm đó Quân Lâm không trở về. Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài tôi có chút lo lắng bởi trừ những hôm đi công tác, còn lại Quân Lâm gần như không bao giờ ngủ ở ngoài cả.
11 Với tia hi vọng cuối cùng, chúng tôi lại tiếp tục đi đến ký túc xá đại học kia lần nữa. Tìm được hai cậu nam sinh hôm nọ, Linh Linh vội hỏi: “Sau khi Dụ Thông gặp chuyện không may, bọn em đã đi thăm cậu ấy chưa?” Hai cậu đều có vẻ ngượng ngùng, tuyệt không lên tiếng.
12 Tới sân bay, lần đầu tiên tôi được diện kiến những người phụ tá thân tín của Quân Lâm. Tôi thầm nghĩ, Quân Lâm là một cực phẩm nam nhân thì chắc chắn những người phò tá cho anh cũng phải cực kỳ tinh tú.
13 Dựa người vào cửa sổ nghênh đón gió thu đầu mùa. Tôi trầm ngâm suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi với Quân Lâm. Hai chúng tôi ở bên nhau đã được 3 năm , tình cảm cũng theo năm tháng ngày càng trở nên sâu đậmtừ hai kẻ xa cách với nhau từ thể xác tới tâm hồn “gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt” rồi trở thành hai khối thân thể và tâm hồn hòa tan vào nhau….
14 Lại một ngày mới bắt đầu, dạo này tôi thường dậy sớm tiễn Quân Lâm đi làm, vì không có thói quen dậy sớm từ đầu nên tôi khá mệt mỏi, Quân Lâm vừa đi khỏi tôi lại trở về phòng ngủ tiếp.
15 Mục Thanh Vân cười cười tự động ngồi xuống: “Cô ngồi đây một mình sao?” “Không đâu”. Tôi cũng cười cười lấy tay chống cằm “Hôm nay trông cô có vẻ mệt mỏi?” Thấy tôi có vẻ uể oải nên anh ta tỏ vẻ quan tâm.
16 Dự tính ở chơi 5 ngày tôi sẽ trở về Bắc Kinh, trước hôm đi một ngày tôi và Lăng Tử rủ nhau đi bơi vào giữa đông. Từ nhở ba vẫn thường xuyên cho hai chị em đi bơi lội để rèn luyện thân thể ngay cả mùa đông cũng ko ngoại lệ.
17 Cho đến tận trưa tôi vẫn nằm ỳ trên giường, một giọt nước cũng không uống, Dì Thanh mang đồ ăn thơm phức đến tận nơi tôi cũng coi như không thấy. Lần thứ 3 mẹ bước vào tôi mới bắt đầu ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, mặt mũi thất thần đượm vẻ mệt mỏi.
18 Máy bay nhanh chóng hạ cánh, cả nhà tôi bước xuống máy bay rồi đi theo Từ Vĩnh An vào một lối đi riêng để ra bên ngoài. Ra ngoài sân bay ba có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Lạ thật, sao cảnh vật ở đây lại khác với sân bay nhà mình thế nhỉ?” Tôi nhìn xung quanh một vòng cũng thấy lời ba nói là đúng, quay lưng lại thì thấy tấm biển đề rõ ràng: “Sân bay quốc tế Phổ Đông”.
19 Khi gió xuân bắt đầu nổi lên thì thân thể của tôi gần như khang phục hoàn toàn, tôi bắt đầu cho kế hoạch sắp tới của mình. Theo lời khuyên của Lăng Tử, tôi bắt đầu lục lại sách vở trước kia và cũng tìm hiểu về cách thức ứng thi nghiên cứu sinh tại Úc.
20 Không hiểu vì sao từ thời điểm đó trở đi, tính tình Quân Lâm đột nhiên thay đổi, anh ta trở nên cáu kỉnh hơn với mọi người xung quanh, chỉ khi ở bên tôi anh ta mới có vẻ ôn hòa một chút.