1 - "Buông. . . buông ra. . . cậu chủ buông em ra".
Tô Tính Lan khó nhọc đẩy thân thể Từ Tiếu Ngôn ra khỏi người mình, thân hình hắn cao lớn phủ lên thân hình bé nhỏ của cô, đôi mắt hắn mơ màng thấp giọng nỉ non:
- "Tạ Dư đừng rời xa anh.
2 Cô lết thân hình đau nhức xuống nhà,mọi người nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ làm cô rất khó chịu.
- "Từ phu nhân".
Đồng loạt người hầu hô to, sắc mặt cô càng âm trầm, cứ như là họ đang cười khẩy cô vậy.
3 Cô hốt hoảng nhìn hắn đang tựa lưng vào cửa mà nói không nên lời, đôi mắt chỉ tỏ vẻ sợ hãi làm hắn nhíu mày.
Ném điếu thuốc xuống đất, hắn dẫm lê cho khói tắt đi rồi bước đến chỗ cô.
4 Lý Như run rẩy nhìn cô xơ xác, đau xót giúp cô thay bộ đồ mới.
- "Phu nhân. . . người có ổn không hay để em mời bác sĩ?".
Cô lắc lắc đầu không muốn, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, cánh môi đau rát vì bị hắn cắn sưng tấy.
5 Chân cô mới chạm đến cầu thang thì tiếng chuông cửa reo lên, ai cũng thắc mắc giờ này mà ai còn đến vậy?
Hắn không nói không rằng liếc mắt nhìn cô, cô hiểu ý liền ra mở cửa.
6 Tạ Dư dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn chằm chằm, hắn từ trước tới nay lạnh lùng bỏ qua mọi thứ vì cô ta mà sống đi chết lại mà giờ đây xem cô ta như không khí đi quan tâm một con hầu không hơn không kém.
7 Từ khi Tạ Dư quay về đây, không khí trong căn nhà này chẳng bao giờ ổn, không ổn nhất vẫn là cô, lúc này cũng gặp ánh mắt cay ghét của cô ta như hôm qua chẳng hạn.
8 Thức tỉnh sau câu chuyện hôm trước, cô bước chân lên phòng mình, bàn tay xoa lấy bụng mình, dạo này cô cứ cảm thấy rất khó chịu, lúc thì đau bụng, lúc thì buồn nôn, chắc phải đi khám thôi.
9 Hắn ôm chặt lấy eo cô, mũi hít hương thơm hoa oải hương trên tóc cô, đôi mắt muốn ngủ nhưng lại bị chính tư thế ám muội này đánh thức dục vọng lâu ngày của mình.
10 Tình cảm mãnh liệt qua đi, hắn ôm lấy cô mà ngủ tới tận sáng.
Lúc tỉnh dậy, cô thấy hắn nhìn thân thể không một mảnh vải của mình chằm chằm liền đỏ mặt tía tai lấy chăn che đi.
11 Tạ Dư nghe hắn nói vậy liền mỉm cười e ngại ngồi xuống nhưng "xoạch" chiếc ghế bị kéo ra làm cô ta ngã xuống đất đau ê ẩm.
- "Anh. . . Ngôn".
Cô ta lắp bắp nhìn hắn rồi nhìn cái chân đang để dưới chiếc ghế lúc nãy của hắn.
12 Tối đến,hắn bước vào nhà, vẫn như mọi hôm cơ thể mệt mỏi của hắn đổ rạp xuống chiếc ghế sofe như kiệt sức.
- "Phu nhân, người mau đưa cafe ra cho cậu chủ đi".
13 Thả cô xuống giường, hắn liền cởi áo khoác ra làm cô hơi sợ lui vào trong góc giường.
- "Thiếu. . . thiếu gia. . . cậu. . . ".
Hắn nhìn cô lắp ba lắp bắp liền hiểu cô đang nghĩ gì, môi khẽ nhếch lên, cứ trêu chọc cô một chút.
14 Ánh nắng buổi sáng khẽ chiếu rọi vào căn phòng, cô đưa tay che lấy ánh nắng đang chiếu vào mặt mình rồi ngồi dậy, thân thể đau nhức khiến cô mệt mỏi bước xuống giường.
15 Chất giọng lạnh lùng của hắn vang lên, hắn bước vào nhà đảo mắt một vòng nhìn căn nhà vốn dĩ sạch sẽ bây giờ lại nhiễm đỏ rượu vang cả một sàn.
- "Thiếu.
16 - "Ahaaaa"
Hắn vừa rời phòng cô được một lúc thì Tạ Dư bước vào phòng cô.
Nhìn cô đang khóc, cô ta chỉ hận không thể cười lớn hơn nữa.
- "Ái chà, phu nhân sao khóc thế này?".
17 Căn phòng im ắng, hai người nhìn nhau, Lý Như sợ hãi núp sau lưng cô đột nhiên bước lên.
- "Thiếu. . . thiếu gia. . . tôi thấy phu nhân đói nên lén lút đưa đồ ăn.
18 Đúng như lời hắn nói, tối hắn liền ném công việc sang một bên mà tới với cô.
- "Tiếu Ngôn anh không ở với em sao?".
Chặn hắn giữ hành lang, Tạ Dư tay vân vê lọn tóc, tay còn lại đặt lên ngực hắn, ánh mắt mê hoặc lấy đôi mắt lạnh tanh của hắn.
19 Xé toạc đi chiếc váy cô đang mặc, ánh mắt hắn hằn lên tia tức giận lao vào cô đầy dục vọng.
Tiểu đệ đệ của hắn đã đứng dậy chỉ chờ sự sai bảo của hắn mà tấn công.
20 Mẹ hắn An Tâm Tâm biết tin mình sắp có cháu liền bỏ mặt ba hắn mà chạy về nhà làm ba hắn tức đến lộ ruột thở phì phò. Mẹ hắn ngóng có đứa cháu bồng bế lúc về gia mà không tránh khỏi sự kinh hỉ này đến độ vui sướng nhảy chân sáo ra khỏi sân bay.