1 Chương 1: Bỏ trốn
Cái gì ?!? Một tiểu thư khuê các như Mặc Mặc cô mà lại phải chịu sự sắp đặt của bố mẹ, đính hôn với tên thiếu gia Trịnh Sở, một kẻ mà mặt chưa gặp nhưng ai cũng biết hắn- danh tiếng lẫy lừng cả thành phố về gia thế cũng như vẻ ngoài, cũng đủ có thể hình dung ra là một tên ăn chơi, trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
2 Chương 2:Trong bar
Tiếng nhạc xập xình vang lên nhức óc ngay từ khi Mặc Mặc vừa bước chân vào cửa. Đúng vậy, lí do khiến gã tài xế kia run sợ khi nghe cô nói là nơi đây.
3 Tiêu Tiêu giơ cao cánh tay của Mặc Mặc lên đủ để cho mọi người thấy. Mặc Mặc lúc này chỉ muốn tìm một kẽ nứt để chui xuống thôi a~. Đúng là đen đủi cho số phận cô!
Dường như không chú ý đến vẻ mặt thảm hại của Mặc Mặc,Tiêu Tiêu còn xướng to hơn:"Vậy ai sẽ là người ra lệnh đây nhỉ?"
Tức thì bên dưới im ắng 2 giây rồi bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp:" Là tôi! "
Ngay lúc đó,mọi ánh mắt đổ dồn về phía giọng nói đấy.
4 Mặc Mặc phẫn nộ. Cô trong mắt bạn mình lại bỉ ổi thế ư???Còn hắn,hắn tưởng mình là ai,đại công tử chắc. Ăn nói thì thô lỗ,vô sỉ vô sỉ a~Hừ,bản cô nương đây sẽ cho ngươi biết thế nào là "núi cao còn có núi cao hơn".
5 Trên xe, Mặc Mặc ngồi trong một trạng thái hết sức không thoải mái. Tất nhiên là thế rồi,tay thì bị hắn trói ra phía sau,chân thì bị đè xuống,hỏi còn cách nào mà cựa quậy được.
6 Lời nói đầu : Chương này cấm trẻ em dưới 16 tuổi. Ta nói trước, nếu bạn nào không đủ tuổi mà cứ đọc thì ta cũng chịu, đừng bảo ta đầu độc trẻ em là được.
7 Mặc Mặc chạy một mạch vào trong một căn phòng cuối sảnh, đóng sầm cửa lại. Cô tựa lưng vào cửa thở dốc. Chỉ sơ sót một chút thôi là cô đã bị Vũ Thần ăn sạch sẽ rồi.
8 Chẳng đợi cho đầu Mặc Mặc kịp load tình huống đang xảy ra, cô đã thấy mình quay lại căn phòng ngủ của Vũ Thần từ khi nào.
Nhất thời ngơ ngác và hoảng hốt, Mặc Mặc nhướng hàng lông mày tinh tế và thanh tú lên nhìn anh.
9 Lúc Vũ Thần tiến vào, Mặc Mặc cảm thấy hạ thân một mảng đau nhức, khó chịu, muốn vùng vẫy cự tuyệt. Một giọt nước mắt của cô khẽ lăn xuống, nóng hổi trên gò má hồng nhuận.
10 Mặc Mặc chỉ còn cách lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập :
- Này. . . Anh có thể ra ngoài để tôi thay đồ được không ?
Mày kiếm hơi nhíu lại, cô đuổi anh ra ngoài, chỉ để thay đồ thôi sao ?
- Em chắc chắn ?-Vũ Thần hỏi ngược lại.
11 Phòng khách truyền đến những tiếng cười trầm ấm của hai người đàn ông. Mặc Mặc lén lút đứng nép vào một bên cửa, dỏng tai lên, định nghe ngóng một chút tình hình bên trong.
12 Đi được mấy bước, Mặc Mặc mới nhớ ra mình quên không hỏi nhà bếp ở đâu, bây giờ quay lại thì mất mặt quá, thế nên, cô đi loanh quanh một hồi, lần mò từng phòng một cuối cùng cũng tìm thấy bếp.
13 Không lâu sau, bữa ăn kết thúc. Mặc Mặc thầm thở phào trong lòng, rốt cục cũng có thể tiễn khách rồi. Nhưng ngoài dự liệu, Uông Hành cười tươi như hoa, thản nhiên nói :
- Eward, bây giờ tạm thời tôi chưa tìm được chỗ ở.
14 - Tiểu Hành !!!
Nghe Vũ Thần gọi tên mình, Uông Hành giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Chết tiệt! Cậu đừng có gọi lung tung tên của tôi như thế, nghe ghê chết đi được.
15 Bữa tối nhanh chóng kết thúc. Mặc Mặc rất hào hứng khi bánh kem sữa tươi được dùng làm món tráng miệng riêng cho cô, ngọt ngào:"Vũ Thần !"
Vũ Thần khẽ nhướng mày :" Hửm ?"
"Cảm ơn anh !!!" Mặc Mặc lần đầu thốt ra câu cảm ơn với Vũ Thần.
16 Mặc Mặc ngừng khóc nhưng không ngẩng đầu lên. Qua làn nước mắt mơ hồ, cô thấy một đôi giày da đen bóng không dính một hạt bụi đang ở gần ngay trước mặt.
17 Elvis hỏi cô có muốn xuống ngắm cảnh đêm không, Mặc Mặc không chút nghĩ ngợi bèn gật đầu đồng ý.
Sau khi xuống xe, Mặc Mặc phát hiện ra mình đang ở trên một con đường dẫn lên một ngọn núi cao, chỉ cần phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được toàn bộ thành phố mà cô đang sống.
18 Nghe thấy Hoài Dịch vẫn gọi tên mình trong máy, Mặc Mặc chỉ biết cắn răng bấm nút tắt rồi đưa trả điện thoại cho Elvis. Sau đó, cô ngồi bệt xuống thảm cỏ vệ đường, giơ tay quệt vội nước mắt trên mặt, nhưng càng quệt lại càng thấy nước mắt ướt đẫm, như thấm xuống cả đám cỏ bên dưới.