1 Bé con thích được gọi là sweetheart hơn là baby, girl, hay thậm chí tên thật của nó. Điều này khiến tâm trạng ba nó khá down. Ba vẫn thích gọi tên thật của con hơn con gái ạ.
2 Sáng con không chịu ăn, ba bận đọc báo cáo nghiệm thu nên chẳng rời mắt ra "chiếu tướng" con như mọi khi được. Lúc nghe con kêu ré lên thì dì Ngọc đã hất bay cái tô cơm của con xuống đất rồi.
3 Sáng thứ bảy ba thức giấc vì tiếng trò chuyện của con và chú Vũ ở phòng ăn. Chú Vũ:… là sao?Con: Bạn ấy xô cháu. Chú Vũ: Tự dưng bạn ấy xô cháu hả?Ba đoán con đang gật đầu.
4 Như thói quen, cứ chiều chủ nhật là ba đưa con đi chơi công viên. Chắc vì sự chăm chỉ tập luyện của ba con mình nên sang đến tuần này con đã tự đi được xe đạp hai bánh rồi.
5 1. Vì sao dì không ưa con?Ba chỉ có một thằng em trai là chú Vũ và một ông anh trai là bác Bình của con. Ba lớn lên cùng một đám anh em trai và thực sự không biết được những cô bé gái sẽ có những suy nghĩ và hành động như thế nào.
6 Dì Thường Xuân là bạn thân nhất với mẹ của con và cả ba nữa, dì còn làm ở khoa nhi vì thế thời gian đầu nếu không có dì thì không biết ba phải xoay sở như thế nào trong việc chăm sóc con.
7 - Ba ơi, con vẽ xong rồi. Con gái chìa bức tranh theo trường phái trừu tượng về phía ba. Ba cố gắng cảm thụ nghệ thuật một hồi rồi vẫn phải quay sang hỏi con.
8 Bác giúp việc đặt tô mì xuống bàn cho ba rồi hỏi:- Cháu nó đi ra chưa anh?Ba ngẩng đầu ra khỏi cái điện thoại, nhìn quanh từ bếp ra tới phòng khách không thấy con đâu.
9 Lần đầu tiên gặp con, ba vẫn nhớ đó là một ngày cuối thu, không khí se lạnh, bầu trời Osaka cao và xanh thẫm. Ba biết mình sẽ trông thật kì cục nhưng ba vẫn quàng một chiếc khăn màu xanh nõn chuối rất dày và dài, còn con mặc một bộ váy dài tím màu lavender.
10 1. - Lấy anh nhé?Tôi là một thằng đàn ông có trách nhiệm, yêu Mai, làm chuyện đó với cô ấy, thì cưới cô ấy là việc tôi muốn làm. Bàn tay đang cài khuy áo của Mai khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục cài những khuy áo khác.
11 Hai bàn tay tôi đan vào nhau đặt nhẹ lên bụng. Tôi khẽ dựa mình vào một cái ghế tựa không chân đặt sát sàn nhà còn nửa người nằm trong bàn Kotatsu*. Đôi mắt tôi nhìn hai vật để ngay trên bàn mà như nhìn vào rừng rậm âm u không lối ra.