21 Chờ mẹ hắn lên phòng, hắn liền nắm tay cô trấn an.
- "Không sao, bà chỉ hơi nghiêm khắc,em đừng lo".
Ai nói cô không lo chứ, cô từng là một người hầu trong Từ gia, có lẽ cô không đáng làm con dâu Từ gia nhưng cô lỡ yêu hắn mất rồi.
22 Chờ mẹ hắn lên phòng, hắn liền nắm tay cô trấn an.
- "Không sao, bà chỉ hơi nghiêm khắc,em đừng lo".
Ai nói cô không lo chứ, cô từng là một người hầu trong Từ gia, có lẽ cô không đáng làm con dâu Từ gia nhưng cô lỡ yêu hắn mất rồi.
23 - "Con tôi. . . ".
Nhìn hắn chỉ cười mà không nói làm cô sốt sắng, đôi chân mày nhíu chặt lại, nước mắt không cầm được nữa mà chảy xuống.
- "Con.
24 Mua đồ ăn xong, hắn liền chạy về bên cô.
- "Tiểu Lan. . . ".
Lời nói ngừng lại, đôi mắt hắn mở to nhìn căn phòng trống trơn, ném đồ ăn đi, hắn chạy vào phòng vệ sinh nhưng chẳng thấy cô đâu.
25 - "Đây là đâu?".
Cô lúc tỉnh dậy liền hỏi người đàn ông lạ mặt bên cạnh, đừng nói là cô bị hắn tìm thấy chứ.
- "Tôi thấy cô ngất ngoài đường nên đưa về đây".
26 Sự quan tâm ngày càng lớn của Lạc Dương trong mấy tháng nay làm cô có chút bất an, cô sợ anh đang tính toán điều gì đó, đôi mắt anh lúc nhìn cô chỉ thấy lập lòe sự thù hận, cô đã dắc tội gì anh sao?
- "Tính Lan, cô uống thuốc đi, sẽ tốt cho thai nhi".
27 Hôn lên từng cái lên làn da cô, anh thỏa mãn khi biết người phụ nữ của hắn lại bị đè bởi kẻ thù là mình.
- "Sao? Thỏa mãn lắm phải không?".
Ánh mắt anh đục ngầu, hôn lên môi cô nhưng bị cô né tránh liền tức giận nắm lấy tóc cô.
28 Nói xong câu ấy, tim hắn như đè nặng cả ngàn tảng đá, đứa con của cô và hắn. . . còn chưa kịp nhìn cảnh đời mà phải chết. Hắn tàn nhẫn với đứa bé nhưng hắn không muốn mất cô.
29 "Bốp".
Tiếng của một vật cứng va chạm vang lên trong căn phòng nhỏ, những người xung quanh run rẩy nhìn lão đại của mình đang đánh một người đáng bị đánh.
30 Trao đứa bé cho bà quản gia, hắn ôm bế cô lên phòng.
- "Anh tính làm gì em? Em mới khỏe lại được ba ngày thôi đó".
Nghe cô nói thế, hắn cười híp mắt.
31 Hôm nay bảo bảo Từ Minh Huân vào lớp 1, cậu bé ăn mặc nghiêm chỉnh theo phong cách của hắn, mày khẽ nhếch, miệng khẽ cười, tóc vuốt ngược chạy lại chỗ cô líu ríu:
- "Mama, con có đẹp trai không?".