1 Mặc dù đã là đầu thu, nhưng trời vẫn nắng gắt như giữa mùa hè.
Hơn mười giờ, Lâm Ngải vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Đùng đùng đùng, cửa chống trộm rung lên ầm ầm, Lâm Ngải vừa mới tắm rửa xong, bọc khăn tắm, để mặc mái tóc vẫn còn nhỏ nước đi ra mở cửa.
2 Lâm Ngải đã thay xong quấn áo mà mặt vẫn hồng hồng, vội vàng đi vào bếp đun nước, rồi ngây người ngồi đó luôn. Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa bao giờ để đàn ông xa lạ nhìn thấy thân thể mình đâu.
3 Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Ngải mở mắt, Lục Cửu đã không còn ở trên giường, hoàn toàn không lưu lại mùi hương của đàn ông. Nếu không phải một bên giường còn vết lún xuống, Lâm Ngải còn cho rằng tối hôm qua hai người đồng giường cộng chẩm chỉ là giấc mơ của cô.
4 Làm xong cơm trưa, Lâm Ngải vào phòng ngủ chuẩn bị kêu Lục Cửu dậy ăn cơm. Lục Cửu đang ngủ say, Lâm Ngải thấy vậy liền lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
5 Rốt cuộc Lục Cửu vẫn để Lâm Ngải xuống giường, dù sao hắn chưa muốn chơi hỏng Lâm Ngải nhanh như vậy.
Lục Cửu gọi điện thoại cho tâm phúc Lý Vinh.
"Ông tìm người nào của Vinh gia?"
"Là tôi.
6 Lục Cửu quyết định rời đi, dù sao vấn đề trong bang còn chưa giải quyết. Huống hồ, quan hệ của hắn và Lâm Ngải đang theo chiều hướng không khống chế được, phải dừng lại ngay.
7 Lý Vinh vừa ngắt điện thoại của Lục Cửu liền nhanh chóng đến nhà Lâm Ngải đón hắn.
"Cửu gia"
"Có người theo dõi không?"
"Em rất cẩn thận, chắc là không có.
8 Thanh Gia thoái vị, Lục Cửu thượng vị, nhất thời trên dưới Thiên môn đều hoảng sợ, sợ trước kia làm gì đắc tội vị tân bang chủ này. Nhưng Lục Cửu cũng không làm gì quá lớn, trừ việc giết gà dọa khỉ ra thì mỗi ngày cũng chỉ ở trong bang xử lý công việc.
9 Lý Vinh ở bên ngoài đi bộ một vòng, vừa đi vừa hút thuốc, lúc quay đầu lại liền trông thấy Lâm Ngải khóc lóc chạy ra. Anh ta không kịp nghĩ nhiều ném tàn thuốc đi, đuổi theo "Lâm tiểu thư, cô và Cửu gia, hai người.
10 Trên lầu Di Thịnh Đông là khách sạn, Lục Cửu ôm Lâm Ngải đi lên lầu mở cửa một gian phòng, lúc đặt cô xuống giường, cô lại quấn lấy hắn không chịu buông.
11 Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngải tỉnh dậy, vì hôm qua say rượu mà bây giờ đầu đau như búa bổ chẳng nhớ được gì. Lúc cô cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra, đưa tay xốc chăn lên, trông thấy thân thể mình rải đầy dấu vết ái muội, cô quá sợ hãi, tưởng tối hôm qua Hàn Dương đã làm gì mình.
12 Hai người quấn lấy nhau đến gần giữa trưa mới rời giường, Lâm Ngải giẫm lên đống quần áo rơi lộn xộn trên đất, tùy tiện nhặt lấy cái áo lót của Lục Cửu bọc vào người rồi bước vào phòng tắm.
13 "Có thể ăn cơm rồi. "
"Trong tủ lạnh chỉ còn mấy món này, anh ăn tạm nhé. " Lâm Ngải chỉ vào một món mặn một bát canh trên bàn.
"Đã tốt lắm rồi.
14 Lục Cửu nghe rất rõ câu "Em yêu anh" khi cao trào của Lâm Ngải, nhưng ba chữ Lâm Ngải muốn, hắn lại chẳng cách nào mở miệng được.
Hắn không thể cho cô bất cứ lời hứa hẹn nào.
15 Lâm Ngải nhìn quanh căn nhà, trong lòng chỉ có một suy nghĩ phong cách trang hoàng của căn nhà thật sự rất xứng với Lục Cửu, lạnh như băng, không phải màu đen thì là màu xám, không có một chút nhân khí.
16 Ra khỏi cửa lớn công ty, Lâm Ngải đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, cảm giác được đạp ông chủ dưới chân thật là tuyệt vời.
17 Ba ngày Lâm Ngải không xuống được giường, cuối cùng đã biết kết cục của việc quyến rũ anh già nhà mình.
Vì tránh không để chuyện này xảy ra lần nữa, Lâm Ngải quyết định giương cao ngọn cờ theo đuôi, cùng Lục Cửu "đi làm".
18 "Cửu gia. . . " Bộ dạng Lý Vinh muốn nói lại thôi.
"Biết đứa bé đấy là con của ai. "
Lý Vinh gật đầu: "Là. . . của Vũ Nhu" Anh ta đã lấy băng ghi hình trước cửa nhà, phát hiện sáng sớm Vũ Nhu ôm đứa bé đó xuất hiện trước cửa nhà mình.
19 Hôm sau, Lý Vinh xin một kỳ nghỉ dài hạn, mỹ danh là chăm sóc vợ con.
Lục Cửu chẳng thèm nể mặt: "Hừ, nghĩ hay thật, Vũ Nhu còn chưa đồng ý nữa là.
20 "Lại cho em leo cây!" Lâm Ngải oán hận ném điện thoại di động vào trong túi, mái tóc dài bị gió thổi loạn, đôi chân đi giày cao gót giậm bình bịch. Cô đưa tay đẩy cửa lớn trung tâm thương mại ra.