1 Editor: Chickenliverpate
"Trầm tiên sinh, anh có đồng ý cưới cô Tống, cô dâu đang đứng bên cạnh anh làm vợ hay không, vô luận sau này bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay phú quý, cũng sẽ yêu thương nhau cho đến suốt cuộc đời?"
"Con đồng ý!"
"Tốt, vậy xin hỏi cô Tống, cô có đồng ý gả cho chú rể đang đứng bên cạnh, Trầm tiên sinh làm chồng hay không, vô luận sau này bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay phú quý, cũng sẽ yêu thương nhau cho đến suốt cuộc đời?"
"Con vô cùng đồng.
2 Editor: nguyenthituyen
Mặc kệ người ngoài nhìn nàng như thế nào, nàng cũng nhất định phải gả cho hắn!
Không một ai biết, sáng hôm qua nàng vẫn còn ở thế kỉ 21.
3 Editor: Chickenliverpate
Sau khi Hoàng đế tứ hôn, từ trên xuống dưới Nhàn Vương phủ liền bắt đầu gấp rút không ngừng chuẩn bị hôn lễ, ước chừng giờ Dậu hôn lễ sẽ được bắt đầu.
4 Hôm sau, mặt trời lên thật cao.
Tống Đại Mãnh vẫn còn đang ăn bánh vừng thơm ngào ngạt ở trong mộng: "Ngon quá, thật là ngon, không ai được giành với ta, đây là bánh vừng của ta nha, ai cũng không cho phép.
5 Edit: nguyenthituyen
"Chỉ là bị dịch dung thôi mà, xem ngươi sợ hãi đến như vậy. "
Hỏa khí rất nhanh dịu xuống, ngay lúc đó một khối khí màu tím xuất hiện.
6 Edit: ngyenthituyen
"Vương phi, người nên ngồi bên cạnh Vương gia. " Đang chuẩn bị ăn, thì một nam tử ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi bước tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng căn dặn.
7 Editor: nguyenthituyen
"Nghe xem ngươi đang nói cái gì kìa. " Tống Đại Mãnh lơ đễnh nói. "Ngươi nói quá hay, cứ như có người thích làm vương phi của ngươi lắm vậy.
8 Editor: nguyenthituyen
Hoàng hậu nương nương? Không phải vừa mới gặp sao?
"Được rồi, thỉnh hai vị dẫn đường. " Trên mặt Tống Đại Mãnh bình tĩnh như nước nhưng trong lòng lại có chút phức tạp.
9 Editor: nguyenthituyen
Một miếng nàng cũng không ăn, vừa ra khỏi cung nàng liền đi đến một địa phương không có ai rồi tiện tay vứt đi túi bánh. Dĩ nhiên, túi hương cũng không ngoại lệ.
10 Editor: nguyenthituyen
"Này, uống nước đi. "
Sau khi bồi hắn ăn hết một chén cơm, Tống Đại Mãnh lại bưng đến một ly trà.
Tính khí Nhàn vương cực kì xấu, huống chi từ đêm động phòng ngày hôm qua đã bắt đầu nhìn nhau không thuận mắt, chờ một chút.
11 Đơn giản không đành lòng nhìn thẳng
Sau khi nhìn thấy dung mạo thật sự của Nhàn Vương, Tống Đại Mãnh dường như không thở nổi. Dáng dấp xấu như vậy, còn chi chít những vết sẹo lồi bẩm sinh từ trong bụng mẹ, khó trách hắn phải mang mặt nạ kỳ nhân.
12 Trầm Ngạo. . .
Nàng ngơ ngác nhìn người đang bận bộn trị liệu cho Nhàn vương, nội tâm dậy sóng cuồn cuộn, ngập tràn chua xót. Nàng cứ ngẩn người thống khổ nhìn hắn, đôi mắt mở to đầy kích động, không dám tin.
13 Editor: Chickenliverpate
"Trầm Ngạo, sao anh không nói gì đi chứ? Anh trả lời em đi. . . "
"Anh rõ ràng chính là Trầm ngạo của em, nhưng tại sao lại giả vờ như không biết? Không phải chúng ta muốn kết hôn sao? Không, chúng ta đã kết hôn rồi, anh ngẩng đầu lên xem em là ai, Trầm Ngạo.
14 Edit: Chickenliverpate
Người duy nhất được Hoàng thượng tứ phong kim bài ngự y lại là một người câm?
Nghe được tin tức này, Tống Đại Mãnh há hốc miệng kinh ngạc, nửa ngày cũng không khép lại được.
15 Edit: Chickenliverpate
Một Tống Đại Mãnh từ trước đến nay lúc nào cũng thô lỗ, bỗng nhiên trở nên an tĩnh đến như vậy, không phải đang giả vờ chứ?
Lúc dùng điểm tâm, nhìn thấy Tống Đại Mãnh yên lặng không gây sự với hắn, nội tâm Nhàn vương vừa cảm thấy vô cùng kỳ quái vừa khinh thường.
16 “Ngươi nói cái gì. . . !”
Quả thật quá đáng hận mà! Nói nàng không có giáo dưỡng, còn mắng nàng là chó!
Tống Đại Mãnh nổi giận, nhìn chằm chằm Nhàn vương bằng ánh mắt có thể phóng ra lửa.
17 Tính Nhàn Vương vốn đã lạnh nhạt, Vương phi không tới trước bầu không khí cũng đã đủ lạnh lẽo. Mà buổi trưa ngày hôm nay ở trên bàn cơm cùng với cái bầu không khí như vậy cũng đã có thể làm người bên trong bị nội thương.
18 Vào tháng chín, thời tiết cũng đã dần dần mát mẻ, hơn nữa cũng sắp vào ban đêm, không khí bốn phía rất là mát mẻ. Nhưng mà ở trong làn gió man mát này lại có một vệt hỏa giống như một bóng dáng đang chạy như điên hướng về phòng của Nhàn vương mà chạy.
19 Lúc này, trên bàn cờ rất là yên tĩnh. Một người câm, một người tàn phế, một người không nói lời nào, một người không động đậy được.
Toàn cục đều im hơi lặng tiếng, ngoại trừ lúc cầm cờ thì quân cờ và bàn cờ có phát ra một tiếng va chạm nhẹ, cũng chỉ còn sót lại tiếng tim đập của Đại Mãnh.
20 "Vương gia, Vương phi. . . "
Lương Bác bị Tống Đại Mãnh đẩy từ bên trái sang bên phải, nhìn Tống Đại Mãnh đang vội đuổi theo bóng lưng vừa đi ra ngoài lúc nãy, Lương bác cũng không hiểu gì hết.
Thể loại: Dị Năng, Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 350