1 Editor: mèomỡ Một chuyện xưa kết thúc, thường cũng là khởi đầu cho một chuyện xưa khác. —♥— “Cắt! Cắt ——” Đạo diễn Giang ném cái loa trong tay, bật dậy, “Tống Tuấn Hiền, tôi muốn anh diễn người chịu trọng thương còn khàn cả giọng bảo nữ chính mau chạy đi.
2 Editor: mèomỡ Giờ phút này, Tống Tuấn Hiền mặc áo trắng như tuyết đang vừa bay giữa không trung, vừa hữu khí vô lực gào lên: “Nhược Hinh, không cần lo cho ta, nàng đi mau đi!” Nữ chính là người mới, trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn còn đang học ở học viện điện ảnh.
3 Editor: mèomỡ Tống Tử Kính cảm thấy có người ra sức ấn vài cái trên ngực hắn. Hắn phun một ngụm nước, rốt cục thở gấp ra hơi. “Trở lại bình thường rồi ! Trở lại bình thường rồi !” Có người may mắn kêu to.
4 Editor: mèomỡ Tống Tử Kính cố hết sức đứng lên, ngẩng đầu nhìn, lại sợ ngây người lần nữa. Đây là nơi nào? Đập vào mắt đó là cung điện nguy nga, chỉ thấy gạch ngọc khắp nơi, ngói vàng lợp mái, mái cong đấu củng*, rường cột chạm trổ.
5 Editor: mèomỡ Vào phòng thay quần áo, Tống Tử Kính còn chưa kịp quan sát kĩ căn phòng, đã bị Tần Hiểu Nhiễm đẩy vào phòng tắm. Tần Hiểu Nhiễm đem quần áo sạch sẽ ném vào bên trong, đóng cửa lại.
6 Editor: mèomỡ Tóc Tống Tuấn Hiền, chỉ hơi dài, không quá lỗ tai, còn nhuộm thành màu nâu. Tuyệt đối, tuyệt đối giống người trước mắt, tóc dài mọc từ da đầu, đen bóng bóng loáng không gàu không gãy không chẻ ngọn có thể đi đóng quảng cáo.
7 Editor: mèomỡ Tống Tử Kính thấy hai mắt cô sáng ngời, còn tưởng rằng cô đã biết mình nhận sai người, đang cảm thấy may mắn thì Tần Hiểu Nhiễm nói: “Chẳng lẽ lúc anh rơi xuống nước bị sinh vật không rõ nhập vào hả?” “Cô.
Thể loại: Nữ Phụ, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50