1
- Lão đầu ngươi thua rồi- nữ tử nói với lão già
– Ta không phục chơi lại đi
– Không được thua là thua,lão thua thì phải thực hiện một chuyện cho ta, chúng ta thỏa thuận trước rồi
– Vậy ngươi muốn ta làm gì
– Ta muốn đi một chuyến xuyên thời không, mấy năm nay đó là trào lưu, ta muốn thử một lần
– Chỉ như vậy thôi
– Đúng chỉ vậy thôi
– Được đơn giản, cầm lấy
– Cái gì vậy
– Thanh hồng kiếm cho ngươi phòng thân, và ngọc bội này thì khi nào ngươi gặp rắc rối cứ việc cầm nó gọi ta, ta sẽ có mặt giúp ngươi
– Lão đầu ngươi rất có nghĩa khí nha,
– Không nói nữa bây giờ đi thôi
– Khoan đã ta phải thay nam trang, ta không muốn lấy thân phận nữ xuất hiện
– Tại sao, ngươi rất đẹp mà
– Chính vì vậy càng phải thay nam trang, nếu không sẽ rất phiền phức
– Tùy ngươi nhanh đi
Một lúc sau, một nam tử khôi ngô xuất hiện
– lão đầu đi được rồi
Lão già phất tay, nam tử trước mặt lập tức biến mất
Trong một khu rừng
Rầm
– ui da, lão đầu này tại sao lại hại ta té đau thế này, ít ra phải cho ta đáp an toàn một chút chứ.
2 Tấn thành, trong một tửu lâu, đang diễn ra một cuôc thi thơ văn
- Triệu công tử ngài thật cao minh, câu đối của ngài rất hay – một đám người đang bu quanh một nam tử tấm tắc khen
- các vị quá khen rồi –nam tử chấp tay đa tạ
- không quá đâu Triệu công tử đây là thật lòng đó – một nữ tử dựa sát vào người y
- cô nương xin tự trọng
- Triệu công tử, tại hạ có một vế đối không biết công tử có thể thay tại hạ đối vế sau được hay không – một bạch y nam tử bước vào,gương mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, cái gì mà “khuynh quốc khuynh thành” “mỹ lệ thoát tục” so với y thì còn thua xa, chỉ có thể dùng một từ mỹ để diễn tả y, làm cho mọi người đều thất thần
- Công tử xin mời nói – Triệu Bân sau vài giây thất thần thì lên tiếng
- Khúc lễ tam thiên long mạc nhạn
- Tại hạ xin được đối lại là:
- Quốc phong thập ngũ thủ quan thư.
3 Ba ngày sau, tại tửu lâu
– không biết Triệu công tử đã có vế đối sau chưa – ngọc phù dung hỏi triệu bân.
– Triệu Bân được mệnh danh thiên hạ đệ nhất tài tử, nhưng mà lần này thật xấu hổ, người xưa nói không sai núi cao còn có núi cao hơn, xem ra lần này tại hạ đã gặp được cao nhân rồi
– Triệu công tử quá lời rồi, ta chẳng phải cao nhân gì cả, chẳng qua có chút tài văn chương thôi
– Ngọc công tử quá lời rồi, câu đối của công tử không chỉ khiến cho tại hạ mà còn có rất nhiều thi sĩ ngày đêm suy nghĩ mãi không ra, nếu như vậy mà cũng xem là tài mọn thì xem ra khắp thiên hạ này không có nhân tài rồi.
4 Triệu Bân, thiên hạ đệ nhất tài tử, là con trai duy nhất của triệu gia, cha hắn cũng là người có tiếng trong giới thương nhân, nên nhà của hắn cũng thuộc hàng phú quý.
5 Trời tối cũng là lúc tiệc ngắm hoa mẫu đơn bắt đầu, cả vườn hoa Triệu phủ đều sáng rực đèn, khách khứa đều đã đến, chỉ còn thiếu hoàng thượng và thái hậu nữa là đủ, nhưng do hai nhân vật trọng yếu chưa đến
nên tiệc không thể bắt đầu cho nên mọi người đành phải chờ.
6 Trải qua một thời gian chừng nửa tuần hương, binh lính của hoàng đế và thị vệ của Triệu gia không hiểu vì sao đột nhiên bủn rủn tay chân, lần lượt ngã xuống, bên này hắc y nhân thấy vậy lập tức tăng cường công kích chẳng mấy chốc, cả đám thị vệ chỉ còn mấy người thuộc hàng cao thủ là còn trụ được.
7 Hoàng đế chết tiệt, dám đem nợ của ngươi đổ lên đầu ta, ngươi chờ đó, thù này ta không báo, ta không đem ngươi chỉnh đến sống dở chết dở, ba chữ Ngọc Phù Dung trong tên của ta sẽ viết ngược lại.
8 Ngự tâm các
“Ngọc công tử, thái hậu cho mời” Phù Dung đang suy nghĩ không biết nên tiếp cận thái hậu như thế nào, thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi của một thái giám.
9 Ba ngày sau, Mỹ nhân trai khai trương, chỉ trong vòng một ngày hàng đã được mua sạch, vả lại còn nhận được thêm nhiều đơn đặt hàng, công lao này ngoại trừ nhờ vào tài quảng cáo cùng quy tính của Triệu gia, một phần cũng vì những người tới đây đều nghe được thông tin, các sản phẩm làm đẹp tại đây đều đang được thái hậu và các vị phi tần trong cung sử dụng, và rất có hiệu quả, tất nhiên người tung tin chính là lão bản Ngọc Phù Dung của chúng ta.
10 “tham kiến hoàng thượng” nữ tử hướng Lạc Minh thi lễ.
“đứng lên đi” Lạc Minh lạnh lùng lên tiếng
“dạ” nữ tử nhẹ nhàng đáp
“mấy ngày nay có tin tức gì mới không”
“bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay có một số đại thần vì chuyện của thừa tướng mà nãy sinh bất mãn, có người còn muốn âm thầm cấu kết, để phản đối hình phạt của thừa tướng, hòng buộc hoàng thượng nể tình thừa tướng đã từng có công mà tha cho ông ta một lần” nữ tử nhẹ nhàng bẩm báo.
11 Người vừa tiến vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngẩn người, ”mỹ nhân dục đồ”, hắn thật sự là nữ nhân, là nữ nhân, trên đời này là gì có nam nhân nào đẹp như vậy chứ, ta đã không nhìn lầm, nàng ấy thật sự là nữ nhân.
12 Ngồi trò chuyện được một lúc, Phù Dung thấy trời tối, nên cùng Quân Hàn quay về, nếu không cổng hoàng cung mà đóng thì phiền phức lắm, hoàng đế mà biết nàng qua đêm bên ngoài, lại thêm cớ cho hắn nói này nói nọ, phiền phức lắm.
13 Ba ngày sau Lạc Minh đích thân dẫn quân ra trận, đoàn người gồm ba mươi vạn đại quân, có thể xem như đây là trận chiến có quy mô nhất từ trước đến nay của Chu Quốc, quân đội hùng hậu chưa nói, ngay cả hoàng đế và vương gia cũng đích thân ra trận đã làm chấn động cả thiên hạ, từ trước giớ chưa có chuyện này xảy ra.
14 Sáng hôm sau, Phù Dung thức dậy từ rất sớm, lên đỉnh núi gần thành để thị sát, nàng đứng đó chìm vào suy nghĩ “ rốt cuộc là kẻ nào, thật không ngờ ở thế giới này cũng có ngươi biết vu thuật a, thú vị thật”
Đang miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình, thì một chiếc áo choàng khoác lên người nàng, nàng quay đầu lại thì thấy Triệu Bân đang đứng đó.
15 Đại sảnh dịch quán
“các ngươi tìm ta có việc gì” Phù Dung gương mặt lạnh như băng tiến vào hỏi.
“ai chọc ngươi giận sao” Lạc Minh nhìn ra được ai kia đang tức giận, nên mới có thái độ này.
16 “sư…sư huynh, tại sao, huynh lại ở đây a” Phù Dung cười cười, nói với hắc y nam tử vừa mới xuất hiện.
“tiểu Dung nhi, muội đang giở trò gì đây, tại sao lại ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ vậy nè, thật đáng tiếc, rõ ràng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành lại đi đày đọa mình như thế, làm gì cho khổ thế này” hắc y nam tử tay đan chéo trước ngực, tựa vào cây dáng vẻ cợt nhả.
17 “ngươi đang nói ai vậy” Lạc Minh và cả đám người còn lại ngạc nhiên, bọn họ đều là cao thủ nhưng có cảm nhận được gì đâu, trừ phi người này so với bọn họ còn lợi hại hơn thôi.
18 “thế nào, chuẩn bị cả rồi chứ” Phù Dung quay sang liếc mắt nhìn Vân Ngạn.
“ta làm việc cứ yên tâm” ai kia cười đầy tự tin đáp lại.
“một mình ngươi liệu có đối phó được không” Quân Hàn nghi hoặc hỏi.
19 Trong rừng một hắc y nam nhân và một lão nhân đang đứng đó chờ người, vừa thấy bóng dáng người kia, trên tay còn bồng theo một nam tử bạch y, đang mê man.
20 “được, cho dù hôm đó ngươi không chết, hôm nay ngươi cũng phải chết” quốc sư cười lạnh, tay trái vung lên, để lộ ra một đạo phù, miệng thì lẩm bẩm gì đó, nhưng niệm mãi mà vẫn chưa có gì xảy ra, khiến cho ông ta cảm thấy kỳ lạ.