1 Nhà họ Diệp. . .
Đây là một căn nhà tuy không sang trọng như biệt thự nhưng cũng có quy mô rộng rãi.
Từ sáng, họ đã tất bật chuẩn bị để đón cậu con rể tương lai của mình.
2 Mộc Vân lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thiên Lãnh, anh đang lái xe thấy cô gọi thì đeo tai nghe vào.
- "Anh nghe đây. " Đây là người đầu tiên mà anh nói chuyện như vậy, cũng chỉ vì một hiểu lầm đã xảy ra.
3 Đến giờ rước dâu, Hàn Thiên Lãnh với bộ âu phục chỉnh tề, trên cổ đeo một chiếc nơ màu đen, nếu nói không quá thì anh chính là chú rể đẹp trai nhất từ trước đến nay.
4 Hàn Thiên Lãnh đi vào phòng khóa trái cửa lại, anh từ từ đi về phía giường ngủ, miệng lẩm bẩm gọi tên một người phụ nữ.
- "Mộc Vân, em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em, Mộc Vân.
5 Mộc Nhiên ăn sáng xong giúp mọi người dọn dẹp rồi đi lên phòng khách.
Hàn Thiên lãnh gọi cho thư kí Hoàng:"Cô ấy thế nào rồi? Đã tìm được chưa?"
- "Hàn tổng, Diệp tiểu thư có giấy tờ xuất cảnh sang Pháp, nhưng lại không có người bên đó, hiện tại không biết cô ấy đang ở đâu.
6 Sáng hôm sau, Mộc Nhiên tỉnh dậy, toàn thân nhức ê ẩm, phía dưới truyền đến cơn đau rát. Cô động đậy tay chân ngồi lên phía đầu giường, cô không mặc quần áo chỉ có chiếc chăn che đi phần cơ thể của cô, phía drap giường có một ít máu, đây là thứ mà cô giữ hai mươi năm qua, bị người đàn ông cầm thú kia cướp mất trong một đêm.
7 Ngày hôm sau, anh đi làm sớm như mọi ngày, Mộc Nhiên đến cô nhi viện chơi với bọn nhỏ. Cô nhìn chúng vui vẻ chơi đùa như vậy thì cảm thấy rất vui, bọn trẻ sống trong cô nhi viện vui vẻ như vậy, hơn cả cô có cha mẹ nhưng mỗi ngày trôi qua thật khó khăn.
8 Mộc Nhiên cựa quậy ra khỏi người anh:"Tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi đi. . " Giọng cô nức nở, yếu đuối.
- "Câm miệng, tôi đã nói cô đừng bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, đừng cố tỏ ra mình yếu đuối.
9 Nhìn cô trong đoạn ghi hình đó lẳng lơ, dâm đãng, dơ bẩn biết bao. Mộc Nhiên suy sụp nói:"Tôi thua anh rồi, tôi thua chính số phận của mình, anh muốn làm gì, tùy anh.
10 Lúc này Hàn Thiên Lãnh đi xuống, anh lạnh lùng nói:"Ai to gan dám nói cô ta là phu nhân của căn nhà này, quản gia, bà dám chống lại tôi rồi sao? Phu nhân của căn nhà này chính là Diệp Mộc Vân, chị song sinh của người phụ nữ đê tiện, Diệp Mộc Nhiên này".
11 Mộc Nhiên đau đớn cau mày lại, những người ở sân bay khó hiểu nhìn bọn họ. Anh thu lại dáng vẻ giận dữ, buông cô ra.
Máy bay cất cánh, họ mất 12 tiếng đồng hồ mới đến được Mỹ.
12 Anh nhanh chóng ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của cô, Mộc Nhiên vẫn đang trong cơn buồn ngủ, cô khó khăn tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo của anh.
- "Ưm. . "
Lưỡi anh sục sạo bên trong miệng cô, mùi rượu còn vương trong miệng anh tạo nên một hơi thở ám muội.
13 Mộc Nhiên từ từ bước về phía anh, cô ngồi xuống bên cạnh anh, từ khi cô xuất hiện mắt của hai lão già ngồi bên cạnh càng sáng lên.
- "Hai ông quyết định nhanh lên, Hàn Thiên Lãnh tôi xưa nay không thích chờ đợi.
14 - "Anh nghĩ tôi sẽ cho anh biết sao? Tôi đã tốn công để dành được thân phận Hàn phu nhân này, anh thấy tôi sẽ dễ dàng nói ra sao?" Cô nói.
Hàn Thiên Lãnh dừng xe lại, nhìn cô:"Muốn làm Hàn phu nhân phải không? Được, cô đã là Hàn phu nhân rồi, tiền cô muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa, chỉ cần cô nói cho tôi biết Mộc Vân đang ở đâu.
15 Mộc Nhiên đi vào phòng vệ sinh, thật sự không may cho cô là hôm nay "bà dì" ghé thăm, do sáng nay có việc nên cô quên mất. Mộc Nhiên ôm bụng ngồi bên trong phòng, giờ phải làm sao đây? Mọi thứ đều để trong hành lí của cô rồi, còn sáu tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, làm sao có thể để vậy ra ngoài được.
16 Lý Thiên Vỹ mỉm cười:"Hàn tổng, xem ra anh không có thành ý rồi, vậy xem như Lý mỗ vô phúc, xin cáo từ. "
- "Ấy ấy, Lý tổng, Hàn tổng chúng tôi trước giờ đều như vậy.
17 Hàn Thiên Lãnh đứng dậy đi về phía cô, ánh mắt anh đầy lạnh lẽo:"Cô sợ rồi sao?"
Mộc Nhiên lùi ra sau, gặp phải bức tường lạnh ngắt, anh giơ súng về phía cô:"Diệp Mộc Nhiên, tôi chưa đắc tội gì với cô, cô lại cướp mất Mộc Vân của tôi, cô xem tôi giữ mạng của cô đến giờ này có phải tử tế với cô lắm rồi không?"
Khóe mắt cô một giọt nước mắt rơi xuống, tại sao tất cả là do chị cô, mà cô lại phải gánh chịu tất cả.
18 Sáng hôm sau, Hàn Thiên Lãnh thức dậy, đầu đau như búa bổ, anh cau mày xoay mình, chợt phát hiện thân thể mềm mại của Mộc Nhiên đang nằm cuộn lại trong lòng mình.
19 Mộc Nhiên trở về biệt thự, quản gia nhìn mắt cô sưng lên thì lo lắng hỏi.
- "Mộc Nhiên, con sao thế? Sao mắt lại sưng lên thế kia. "
Mộc Nhiên quay mặt tránh đi ánh nhìn của bà, cô mỉm cười:"Không sao ạ, tại vì hôm nay cháu có việc làm vui quá nên khóc thôi ạ.
20 Hàn Thiên Lãnh vẫn ngấu nghiến đôi môi của cô, hôn đến hơi thở của cả hai người loạn nhịp anh mới buông cô ra. Mộc Nhiên đặt tay lên ngực anh, cô đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh.