21 Hai ngày anh đi, cuộc sống cô trôi qua rất yên bình, hai ngày đều không bước ra khỏi nhà, cũng không có anh làm phiền cô, nhưng cô vẫn không có cảm hứng để thiết kế ra sản phẩm gì cả.
22 Mộc Nhiên khó thở nhưng vẫn không kháng cự lại anh, cô mỉm cười.
- "Anh biết anh đáng thương đến mức nào không?".
Hàn Thiên Lãnh nhém cô lên giường:"Tôi đáng thương sao? Diệp Mộc Nhiên, tôi sẽ cho cô biết, cô đáng thương hơn tôi gấp ngàn lần.
23 - "Mộc Nhiên. . . Mộc Nhiên. . . cháu không sao chứ?" Quản gia đỡ lấy người cô, nhưng không thể làm gì được, tay cô đã bị sợi xích cột chặt lại.
Mộc Nhiên nghe thấy tiếng bà thì mắt khẽ mở ra, nhìn hình ảnh của bà có chút mờ nhạt rồi từ từ chìm vào bóng tối.
24 Cứ thế suốt một tuần Mộc Nhiên không bước ra khỏi phòng, thậm chí không rời khỏi giường. Vết thương được quản gia xử lí tốt nên chỉ còn lại vết mờ, bôi vài lần nữa sẽ khỏi.
25 Sáng hôm sau, Mộc Nhiên tỉnh dậy, khắp người đau nhức, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi về phòng của mình thay quần áo.
Mộc Nhiên đi xuống nhà.
26 Anh nhìn Mộc Nhiên, môi mỏng khẽ mở ra:"Chiều nay cô định làm gì?"
- "Tôi ở nhà thiết kế. " Mộc Nhiên ngẩng đầu lên trả lời.
Anh nói:"Chiều nay đi với tôi.
27 Anh đứng lên nhìn họ, thì ra là người của hai lão già lần trước anh giết ở bên Mỹ. Hàn Thiên Lãnh kéo tay Mộc Nhiên ra phía sau lưng mình.
- "Chỉ với mấy người mà đòi tôi trả bằng máu sao? Vậy hôm nay giải quyết luôn đi.
28 Ngày hôm sau, Mộc Nhiên tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng. Cô từ từ mở mắt ra nhìn trần nhà trắng toát.
Nơi đây không phải biệt thự của anh, cô cảm thấy người mình đau nhức quá.
29 Mộc Nhiên đi vào nhà, Mộc Vân lúc này mới ngủ dậy, cô ta đi từ phòng của Hàn Thiên Lãnh ra.
- "Còn về làm gì? Sao cô không đi luôn đi".
Mộc Nhiên nhìn cô ta, không nói gì rồi đi về phòng của mình.
30 Mộc Nhiên ngồi ở trước cổng bệnh viện một lúc, cô suy nghĩ phải làm như thế nào cho phải, sau một lúc cô quyết định đi lại vào trong.
Cô chỉ còn cách này, đứa trẻ này chào đời sẽ phải chịu cực khổ cùng cô, cô không thể, huống chi anh không hề yêu cô, giữ cái thai này lại cô biết phải làm gì.
31 - "Thiếu gia. . . thiếu gia. . . người làm gì vậy? Mộc Nhiên không thể chịu đựng được đâu. " Quản gia ngăn anh lại.
Anh lạnh lùng nói:"Im miệng. "
- "Diệp Mộc Nhiên, nếu hôm nay cô không nói ra thì cô sẽ chết chắc.
32 Lý Thiên Vỹ lái xe đưa Mộc Nhiên đến bệnh viện, lúc này Lý Huyền Du cũng đến cùng.
- "Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao chị ấy lại bị như vậy?"
Lý Thiên Vỹ nói:"Mọi chuyện đợi cô ấy tỉnh dậy chúng ta sẽ nói tiếp, em giúp anh làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi.
33 - "Lãnh, anh sao vậy, anh không thích sao?" Diệp Mộc Vân hỏi.
Hàn Thiên Lãnh nói:"Em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi một lát, sau này nói chuyện với em.
34 Mộc Vân nói:"Anh mau đi đi, chúng ta sẽ bị phát hiện đó. "
- "Mày dám giết con của tao, đừng hòng tao tha cho mày. " Anh ta nói rồi bóp lấy cổ cô.
Diệp Mộc Vân mới phẫu thuật xong, bên dưới còn đau nhưc, không thể chạy đi được, cô ta yếu ớt giãy giụa:"Khoan.
35 Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Thì ra là mày, có chuyện gì? Nói mau đi. "
- "Thằng khốn nạn, rốt cuộc đứa nhỏ đó có làm gì sai mà mày giết nó?". Anh ta nắm lấy cổ áo anh, nói rồi đấm một cú vào má anh.
36 Ba năm sau. . . .
Biệt thự của Lý Thiên Vỹ, Mộc Nhiên như mọi ngày tỉnh dậy sau khi những ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt hồng hào của cô.
37 Mẹ Lý nắm lấy tay cô:"Lý gi ta chỉ có mình nó là con trai, tuổi cũng không còn nhỏ gì, nhưng mà nó cứ chờ đợi con như vậy, ta thật sự rất muốn có một đứa cháu để bế bồng.
38 - "Diệp tổng, mai chúng ta có cuộc gặp mặt với đối tác. " Thư kí Lâm nói.
Mộc Nhiên gật đầu:"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, sắp tới sẽ khá vất vả đấy.
39 Mộc Nhiên được đưa về khách sạn, cô về phòng của mình, vừa rồi có uống một ly rượu khiến cho cô bị choáng váng đầu óc kèm theo chứng đau đầu tái phát.
40 Ngày hôm sau, một buổi lễ do công ty của cô mở ra, người chủ trì là cô nhưng tất nhiên cô sẽ không lộ diện.
Từ sáng các khách mời do công ty cô gửi thiệp đều đến dự, trong đó có cả tập đoàn Thịnh Hồng.