61 Thư kí Hoàng lái xe đến bệnh viện đón cô, từ xa đã thấy trước cổng bệnh viện có hình dáng nhỏ bé của cô đang cô đơn ngồi ở đó.
- "Diệp tiểu thư, chúng ta về thôi.
62 Mộc Nhiên mua hoa quả đến mộ của cha mẹ anh trước khi rời khỏi nơi này, cô thắp nén nhang cho họ.
Nói chuyện một lúc rồi cô chuẩn bị rời đi.
- "Hai bác, cháu đi đây ạ?".
63 Lý Thiên Vỹ bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra, để lộ gương mặt bị lửa thiêu phỏng trông thật ghê tởm, anh cau mày.
Lý Thiên Vỹ giơ cây súng về phía anh:"Hàn Thiên Lãnh, đây là những gì mày gây ra cho gia đình tao, hôm nay mạng của mày sẽ dùng để tế cha mẹ tao và cả em trai tao.
64 Mộc Nhiên và Hàn Thiên Lãnh được đưa đến bệnh viện, cả hai được nằm lên giường đẩy rồi đi vào hai phòng cấp cứu khác nhau. Hai căn phòng cấp cứu đối diện nhau đóng chặt cánh cửa lại, Hắc Bạch Lam ngoắc tay một tên thuộc hạ lại.
65 Mộc Nhiên được bế lên xe hoa, có lẽ đây sẽ là hôn lễ có một không hai, cô dâu chẳng khác nào "người chết", nhưng hôn lễ lại được tổ chức rất lộng lẫy và xa hoa.
66 Diệp Mộc Vân lấy trong áo của mình ra một con dao nhỏ, rất sắc nhọn. Mộc Nhiên cau mày.
- "Chị muốn làm gì?"
Diệp Mộc Vân nghiến răng:"Nếu không tại mày thì tao đã không bị như ngày hôm nay, Diệp Mộc Nhiên, hôm nay mày phải chết.
67 Anh đưa cô lên phòng ngủ, Mộc Nhiên dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Cô cắn cắn môi:"Em đi tắm đây".
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới:"Không phải em tắm rồi sao? Hay là chúng ta tắm chung".
68 Mộc Nhiên tỉnh dậy toàn thân đau nhức ê ẩm, thật quá khổ. Cô bỏ chăn ra định bước xuống giường thì cánh cửa phòng mở ra.
Hàn Thiên Lãnh đi đến hôn nhẹ lên môi cô:"Chào buổi sáng".
69 Anh bước vào căn phòng, thực sự rất bất ngờ, căn phòng được trang trí bởi rất nhiều ánh nến và hoa hồng. Dưới sàn có một hình trái tim được xếp bằng những ly đã được rót đầy rượu vang, ở giữa là chiếc bánh sinh nhật trông thật đẹp mắt.
70 Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng nằm đè lên thân thể mềm mại của cô:"Bảo bối, anh đã nhắc nhở, chính em là người không nghe lời, lát nữa đừng trách anh, biết chưa?"
Mộc Nhiên ấm ức nói:"Lãnh.
71 Mộc Nhiên ngủ một giấc đến trưa, bụng cô reo ầm ầm cô mới miễn cưỡng tỉnh dậy.
- "Bảo bối, em dậy rồi sao?". Hàn Thiên Lãnh hỏi cô.
Mộc Nhiên nhìn anh, tại sao cả hai cùng vận động mà chỉ có mỗi cô là thấy nhức mỏi, anh lại có thể nhanh chóng hồi sức như thế.
72 Mộc Nhiên lấy phiếu rồi ra hàng ghế ngồi đợi, một lúc sau một cô y tá đi ra gọi.
- "Số 057, Diệp Mộc Nhiên, đến lượt tiểu thư. "
Mộc Nhiên nghe thấy tên mình thì liền đứng dậy đi vào trong gặp vị bác sĩ, bà ta đã tầm bốn mươi tuổi.
73 Vì lực ôm của anh quá mạnh khiến Mộc Nhiên tỉnh giấc, cô nhìn anh, ánh mắt vẫn đang mơ màng.
- "Anh về rồi sao?".
Anh gật đầu:"Ừ, ngoan, ngủ đi".
74 "Bính boong. . . bính boong. . " Lúc này có tiếng chuông cửa, anh tiến về phía cửa.
Một phục vụ đẩy bàn đựng đồ ăn đang đứng trước cửa phòng:"Your food has been placed.
75 Họ đi dạo xung quanh thành phố này về đêm, cùng chụp lại những bức ảnh đẹp nhất và hạnh phúc nhất, đến tận mười một giờ khuya cô mới chịu theo anh trở về khách sạn.
76 Sáng hôm sau, Mộc Nhiên cau mày tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, mãi một lúc sau mới thích ứng được, anh và cô đang trên máy bay.
- "Em dậy rồi sao?" Anh hỏi.
77 Hàn Thiên Lãnh lái xe nhanh nhất có thể để về biệt thự, anh không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ để về kịp, chỉ mong cô sẽ chưa phát hiện ra chuyện gì.
78 Ba tháng sau. . . .
Mộc Nhiên như mọi ngày thức dậy sớm để làm bữa sáng cho anh.
Anh có nói những việc này để người giúp việc làm nhưng Mộc Nhiên muốn đích thân nấu ăn cho anh.
79 Mộc Nhiên ngủ một giấc đến tận tối mới tỉnh dậy, dạo gần đây cô cảm thấy mình ngủ nhiều hơn mọi khi, chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ ngay được.
80 Sau khi biết chắc chắn tin Mộc Nhiên mang thai, anh bắt tất tất cả sàn nhà từ trong ra ngoài đều phải trải thảm để đảm bảo an toàn an toàn, các cạnh bàn và vật sắc nhọn đều được bao bọc kĩ.