1 Học kỳ thứ 2 năm tư ấy, là thời kỳ khó khăn nhất tôi phải trải qua trong quãng thời gian học đại học. Ngày hội tuyển dụng liên tiếp, đủ loại phỏng vấn chồng chất, luận văn phản biện đau đầu phiền phức, lại còn một loạt tiệc chia tay “không say không về”…Tất cả chỉ có thể dùng “rối loạn” để đễn tả, mà mỗi người lại giống như một con quay không ngừng, không tự chủ được cứ mãi xoay tròn.
2 “Bồ là cái đồ đầu heo. ”Người lên tiếng chính là lão đại, xem ra người có loại ý nghĩ này không chỉ có mình tôi. Tư Tịnh cười thấp, quay về trọng tâm câu chuyện: “Ngày 1/5 tới ở Thượng Hải có hội tuyển dụng, Dung Dung bồ có đi không?”“Sao lại hỏi thế, tất nhiên sẽ đi.
3 Tôi chỉ ở lại nhà cậu một đêm rồi quay về đại học A, vì luận văn của tôi có khả năng sẽ không kịp hoàn thành. Đề tài cho luận văn tốt nghiệp của tôi là 《 Phân tích các thế lực độc quyền trong nền kinh tế mạng 》, trên cơ bản, ờ thì, đến giờ tôi cũng chưa biết đề tài này nói về cái gì nữa.
4 Tôi sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, thấy Trang Tự biểu hiện giọng nói cũng vẫn lãnh đạm như trước. Bàn ăn nhất thời yên tĩnh, không khí vui vẻ vừa nãy chớp mắt biến mất không còn gì.
5 Kết quả, tôi chuẩn bị cả nửa ngày, khi đến Thượng Hải, một chút cũng chẳng cần dùng. Quản lý Lý phụ trách phỏng vấn đối với tôi vô cùng khách sáo, một câu Nhiếp tiểu thư hai câu Nhiếp tiểu thư, cái gì cũng chẳng hỏi, chỉ cùng tôi ngồi trò chuyện khách khi một tiếng đồng hồ, sau cùng còn nói chào mừng Nhiếp tiểu thư gia nhập công ty.
6 Thì ra, thế giới này có chuyện thích không vì lí do gì, cũng có chuyện ghét không vì lí do gì cả. Giống như tôi thích anh, và anh ghét tôi. Chạy xuống khỏi ký túc xá, bị gió đêm thổi vào, tôi có chút tỉnh táo lại, trong đầu mơ hồ nghĩ, tôi cứ như thế bỏ đi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?Có tật giật mình? Hay là sợ tội bỏ chạy?Những người khác tôi không rõ, nhưng với cách Trang Tự đối xử với tôi, tám chin phần anh sẽ cho là như thế.
7 Cuộc sống của tôi lại quay về quỹ đạo yên tĩnh. Bây giờ gần như chẳng đến lớp nữa, thỉnh thoảng tôi mới đến thư viện trường, tìm thông tin cho luận văn, sau đó photocopy lại rồi mang về nghiên cứu.
8 Vừa bước đến cổng trường đã gặp phải Tư Tịnh, hiếm khi cậu ấy dùng đến giọng nói vô cùng mất hình tượng thục nữ của mình mà lớn tiếng gọi, lớn đến mức tôi nghĩ cậu ấy tưởng tôi bị điếc.
9 Bắt đầu vào tháng sáu, thời tiết Nam Kinh đột nhiên trở nóng. Sống ở Nam Kinh gần bốn năm, cảm giác nhiều nhất là nơi này giống như không có mùa xuân và mùa thu, không nóng thì là lạnh, có thể đột nhiên đang mắc áo khoác lông dày chuyển sang áo thun cộc tay ngay.
10 Ngày hôm sau tôi vẫn đưa Khương Duệ đi thi. Xuống xe, Khương Duệ vừa nhìn, lập tức trở nên hưng phấn. “Woah, chị à, em có lừa chị đâu. Người quen của chị thực sự đến kìa!”Nó vẫn như cũ kéo tôi chạy vọt tới trước mặt người ta, cúi sát mặt mà chào hỏi: “Trang Phi, anh Trang.
11 Ngày hôm sau tôi vẫn đưa Khương Duệ đi thi. Xuống xe, Khương Duệ vừa nhìn, lập tức trở nên hưng phấn. “Woah, chị à, em có lừa chị đâu. Người quen của chị thực sự đến kìa!”Nó vẫn như cũ kéo tôi chạy vọt tới trước mặt người ta, cúi sát mặt mà chào hỏi: “Trang Phi, anh Trang.
12 Gió đêm thổi nhẹ làn váy của tôi, qua một hồi lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao cậu vẫn ở đây?”Lúc tiễn A Phân, mấy người ở ký túc xá của Trang Tự cũng đến, tôi cũng không để ý lắm đến sự hiện diện của anh, nhưng sao anh cũng không lên xe?Mắt anh hơi sáng lên, “Tôi đứng cùng phía với cậu, cậu không lên xe được, tôi đương nhiên cũng không thể.
13 Tôi quyết định phấn chấn trở lại. Thế nhưng tuyệt đối không bao gồm lúc này, bị Khương Duệ lôi lên máy bay. “Chị à, chị lớn vậy rồi, đừng bắt chước em chơi trò mặt phụng phịu được không?”Tôi bị ba chữ “mặt phụng phịu” của nó làm ơ hồ, tức giận nói: “Chị làm gì có hả, bị em lừa cũng không được phản ứng sao? Em rõ ràng không phải nói tháng bảy mới phải đi sao, hôm nay mới là ngày mấy hả, còn mấy ngày nữa mới đến tháng bảy mà.
14 Tôi làm việc lại phòng tài vụ, một phần là vì trước đây tôi từng thực tập tại văn phòng kế toán cao cấp, nên đối với mấy chuyện tiền bạc cũng khá quen thuộc, mặt khác còn lại là vì ngày trước lúc ba và mẹ gầy dựng sự nghiệp, mẹ cũng là bắt đầu từ chực vị này.
15 Tôi mơ mơ hồ hồ đến báo danh ở bộ phận quản lí. Cũng vừa hay là ở chỗ của Ân Khiết. Vương Tề quản lí bộ phận này là một người đàn ông trung niên hơi béo, tạo cảm giác rất khác với quản lí bộ phận tài vụ.
16 Tôi mơ mơ hồ hồ đến báo danh ở bộ phận quản lí. Cũng vừa hay là ở chỗ của Ân Khiết. Vương Tề quản lí bộ phận này là một người đàn ông trung niên hơi béo, tạo cảm giác rất khác với quản lí bộ phận tài vụ.
17 Trong ngày xin nghỉ được nhiên là không được rồi. Tôi tăng ca chuẩn bị thật tốt báo cáo dự toán, sáng sớm hôm sau, đem báo cáo lẫn đơn xin nghỉ đã soạn sẵn để trên bàn làm việc của Lâm Tự Sâm.
18 “Tại sao chỉ cần là đàn ông trưởng thành đẹp trai thì đều gây khó dễ cho chị mày vậy hả!”. Hết giờ làm, trên đường về ký túc xá, tôi chịu không nổi nữa gọi điện thoại cho Khương Duệ mà rên rỉ.
19 Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đứng ngay cửa công ty để đón xe. Chủ yếu là Ân Khiết và Vũ Hoa vẫy xe, tôi ngồi ở bồn hoa bên cạnh mà ngủ bù. Còn đang lim dim, hình như nghe được giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Ân Khiết: “Phó tổng Lâm, anh cũng đi Thượng Hải à!”.
20 Tôi ngủ ở ký túc xá tròn một ngày một đêm. Nên đến tối lại ngủ không được. Trằn trọc một lúc, dứt khoát dậy chơi trò chơi điện tử cầm tay cả đêm. Sáng sớm đầu tuần, tôi tinh thần uể oải bước đi làm.