1 Chương 1: Cô nói: “Thầy ơi, em muốn lấy thầy. ” Thầy:. . . “Thầy Địch, em có một nguyện vọng, không biết có làm khó thầy không?” “Thế thì đừng nói nữa.
2 Chương 2: “Bố mẹ, đầu tiên, con xin cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng con được như bây giờ. ” “Bố mẹ, đầu tiên, con xin cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng con được như bây giờ.
3 Chương 3: Vô đối Mộ Lạc Lạc đầu óc quay cuồng, rối loạn, cô quay về kí túc xá, trong phòng cô có bốn người. Ba cô nữ sinh đang bận bịu việc riêng, Tiểu Trương nhổ lông nách.
4 Chương 4: Thầy Địch nói: “Lạc Lạc, cuối giờ đến phòng tôi. ” “Lạc Lạc, hoàng tử của em có phải là Địch Nam không?” Hàn Tư Viễn bỏ rơi cậu bạn, đuổi theo Lạc Lạc.
5 Chương 5: Chuyện trong nhà tắm. . . Địch Nam về phòng sớm hơn dự định, trên đường đi anh nhớ lại từng kỷ niệm với Phương Dung, những ngày vui vẻ hạnh phúc khi mà anh đã xác định họ sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời, không ngờ rằng lại có kết cục thế này.
6 Chương 6: “Thầy, nếu thầy cứ thế này, em chết cũng không phục? Hay là cứ thẳng thắn đi. ” Phương Dung rơi vào tình huống khó xử, ánh mắt của Địch Nam như muốn đuổi cô đi.
7 Chương 7: “Cô à, chúng cháu đăng ký kết hôn. ” Mộ Lạc Lạc ngước nhìn bầu trời, cuối cùng thì cũng đến cuối tuần, một ngày đầy nắng và gió. Hôm nay cô mặc một chiếc áo cánh dơi màu hồng nhạt, quần màu trắng, đầu tóc chải rất cẩn thận, trên đầu còn đeo một cái nơ, xách theo một chiếc túi ngộ nghĩnh, trông cô không giống một tân nương, mà giống như đi du xuân.
8 Chương 8: “Không được nhìn! Nhắm mắt lại…” Mộ Lạc Lạc vẫn chưa dám ngồi thoải mái, không dám chạm vào nội thất trong xe, sợ làm hỏng, đền không nổi. “Thầy, chiếc xe này là thuê hay mượn vậy?” Cô thành thật chớp mắt hỏi.
9 Chương 9: “Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy em không mặc gì không…” Khi Lạc Lạc tỉnh lại, Địch Nam đã không còn trong phòng ngủ, cô lật chăn ra nhìn vào người, hình như trên cơ thể cô không có dấu vết của sự “chà đạp” … Oài, trước khi hôn mê còn nói “không được nhìn, không được nhìn” đúng là thần kinh, đáng ra nên nói “xin cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm.
10 Chương 10: “Tư Viễn, cô gái đó không cần chỉnh sửa gì đâu. ” Hàn Tư Viễn lôi Mộ Lạc Lạc tới một quán cà phê sau trường, mấy lần Mộ Lạc Lạc định chạy trốn đều bị Hàn Tư Viễn bắt lại.
11 Chương 11: Hàn Tư Viễn: “Đầu em bị kẹp vào cửa rồi sao? Không về được, lại ở bên Địch Nam, lý do này không đủ thuyết phục?” Mộ Lạc Lạc ló đầu ra khỏi bức tường, vừa lau kính vừa nhắn tin cho Hàn Tư Viễn báo mình phải trực nhật, không đi nữa.
12 Chương 12: “Thầy Địch, em ngủ cùng thầy nhé, dù sao giường cũng rộng mà. ” “Cốc, cốc…” Mộ Lạc Lạc lấy hết can đảm gõ cửa, trong lòng rất lo sợ. Một phút sau, cửa phòng từ từ mở.
13 Chương 13: Bước thứ nhất: Hẹn hò với thầy Địch “Toàn thể sinh viên năm thứ nhất chú ý, sinh viên năm thứ nhất chú ý, trước tuần sau, hãy nộp file Giáo trình khoa học cho giáo viên chủ nhiệm các lớp để đổi lấy file giáo trình mới nhất.
14 Chương 14: Không được động đậy – Cướp! (1) Sáng thứ Bảy. Mộ Lạc Lạc đứng ở cổng trường, ngáp liên tục. Đợi năm phút thì thấy Hàn Tư Viễn xuất hiện, dáng như thiếu ngủ.
15 Chương 15: Không được động đậy – Cướp! (2) Trước cổng chi nhánh ngân hàng Minh Đại, cảnh sát giao thông phối hợp với cảnh sát cơ động sơ tán mọi người.
16 Chương 16: Không được động đậy – Cướp! (3) Mộ Lạc Lạc tay chân đều bị khống chế, chỉ có thể trừng trừng nhìn khuôn mặt điển trai của thầy Địch bị chà sát trên mặt đất, cô cau mày đau khổ, cắn chặt môi, nước mắt thi nhau rơi xuống.
17 Chương 17: Không được động đậy – Cướp! (4) Thời gian cứ trôi qua dần, Mộ Lạc Lạc ngồi ở góc phòng, tay cầm cốc nước, nắm chặt đến nỗi chiếc cốc gần như bị biến dạng.
18 Chương 18: Địch Nam sắc mặt mệt mỏi, tất cả mọi người đều dựa dẫm vào anh, còn anh thì có thể dựa dẫm vào ai. Khi Mộ Lạc Lạc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh, nói chính xác thì cô bị tiếng khóc của bố mẹ đánh thức.
19 Chương 19: “Tối nay anh ở đây trông cho em ngủ, có được không?” Mộ Lạc Lạc cuộn tròn trong lòng Địch Nam. Mộ Lạc Lạc cúi đầu nhận tội. Cô đã thề phải giữ kín không để lộ cho ai biết Hàn Tư Viễn là người đồng tính, nhưng nếu không nói, thầy Địch có thể sẽ hiểu lầm.
20 Chương 20: “Làm gì vậy? Không phải anh muốn theo đuổi em đấy chứ? Anh đừng quên em là… bà Địch. ” Hàn Kiến Quốc ngồi trước giường bệnh Hàn Tư Viễn suốt một tiếng đồng hồ, sắc mặt từ xanh xao chuyển sang xám xịt, bởi vì trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Hàn Tư Viễn luôn lẩm bẩm cái tên “Mộ Lạc Lạc”.