1 Thành phố C Tố Thanh Thanh là một trạch nữ,luôn thích cắm rể ở nhà, không thích ra khỏi phòng của mình. Là một người ham mê tiểu thuyết coi nó như là cơm, như là cuộc sống của cô.
2 Mở cửa,là một khoảng sân rất lớn,phía đối diện là những căn nhà san sát nhau giống chỗ nàng ở. Đi một đoạn dần xuất hiện cánh cổng, ngó nghiêng không thấy ai, nàng đành tự mở cửa.
3 Ngày thứ tư,vẫn vậy không có tiến triển gì mới cả. Nàng tưởng đi du lịch một thời gian mọi chuyện quay lai ban đầu. Thế cái trạng thái này là sao?Hả trời?Có ai nói cho mình biết đây là chuyện gì xảy ra với nàng vậy?"Thiên ơi,ngươi cho vài đạo sét đánh chết con được không.
4 Sáng tinh mơ,được đích thân sư phụ đại nhân gọi cùng khởi hành đến đại hội võ lâm,mà lúc đi chẳng thấy bóng ma nào. Lẽ nào,người sư phụ này thích chơi trội đị một mình nha.
5 Ra ngoài cổng chính của Phong Vân sơn trang. Giữa đoạn đường gặp một người nữ nhân ôm con luôn miệng cầu xin. "Xin đại phu hãy cứu giúp con của ta. Ta sẽ cố gắng sẽ giả nhanh nhất có thể.
6 Bạc Lâm từ chối tham gia. Lưu Mộ Dịch giữ nguyên chức võ lâm vinh chủ,mất hào quang tỏa sáng của hắn đến mấy anh nam chính xuất hiện. Kết thúc đại hội nàng phải về Vân Lam Tông.
7 Nửa thángVết thương ở vai đã lành hẳn,không còn để lại sẹo thứ thuốc Lưu Mộ Dịch đưa cho thật hiệu nghiệp. Định bước chân ra cửa thì tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào.
8 Tiếng la kéo thần trí nàng trở lại,còn tên không ra nam ra nữ kia cứ hét toáng lên đau hết cả đầu. Có mỗi nhìn thôi mất miếng thịt nào đâu,cứ bào long thể này long thể nọ lảm nhảm nghe chán muốn chết.
9 Ra về thấy bánh kem chưa được hoàn chỉnh,vì mới chuẩn bị những công đoạn đầu để trang trí mới hoàn thành là xong. Hôm nay,sinh nhật anh ấy không biết anh còn nhớ mình từng vào mỗi ngày này đều bên nhau đến vui vẻ.
10 Phương Dật thấy không yên tâm,chạy theo bước nàng đến một nơi có quanh cảnh như trong tranh. Ngờ đâu,tiểu sư muội lẩm bẩm lầu bầu cái này cái kia,lúc nghe được lúc không.
11 Nàng rời khỏi người Phương Dật,khóc tèm lèm dính nước mắt,nước mũi của mình lên hết áo hắn. Có hơi uy khuất cho hắn,ánh mắt ngước nhìn lên,giọt nước mắt lóng lánh động trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
12 Đêm đó trôi qua,quay về cuộc sống thường ngày của nàng. Nhớ lại ngày đó nàng không khỏi khen mình dũng cảm dám nói ra tất cả trước mặt người khác về sư phụ mình.
13 Thần trí nàng còn rất tỉnh táo sao lạ vậy. Có lẽ nàng là linh hồn không phải của thân xác này lên mới thế thì sao?Mẩn mê đi tìm câu hỏi sao có thể linh hồn không bị trúng xuân dược cực mạnh này.
14 Xa xa vài bóng người chạy đến. Lưu Mộ Dịch tới gần khẽ ôm Tần Uyển Nhi, Bạch Lâm cũng thế, nào ngờ có người dành ôm nàng trước đành đứng sang một bên,Tố Thanh Thanh bĩu môi, thấy sắc quên đồ.
15 Nữ nhân kia tự nhiên thấy hắn,ôm chầm không buông,hắn nhớ đến mộ tiểu Tố. Sao tự nhiên lại ở đây,còn mặc đồ cổ trang. Đẩy người đang ôm mình như bạch tuộc ra khỏi người.
16 Qua những truyện xảy ra,Mặc Du kết luận mình xuyên không vào một thế giới nào đó. Nếu đã thế hắn chấp nhận sự thật và cố gắng bảo vệ người thân yêu. Giờ phải làm sáng tỏ mọi thứ.
17 Gần hồ thả xuống,lột toàn bộ thứ nàng đang mặc trên người xuống không kịp định thần đã bị đặt xuống hồ,nước nống ngấm vào người mang nàng trở về hiện thực.
18 Bọn họ nô đùa đã đến trưa,tự nhiên có tiếng vang rội 'ùng ục'. Đương nhiên đó là tiếng bụng đói từ Tố Thanh Thanh reo hò muốn ăn cơm. Xấu hổ chỉ muốn chui vào cái động nào đó.
19 "Đồ đệ Tố Thanh Thanh bái kiến đại trưởng lão. ""Ừ. "Minh Tô biết đồ đệ này chỉ thưa có lệ mà thôi. Trong mắt không hề có sự kính phục nào,tầm mắt chỉ chứa tam đệ,còn chẳng quan tâm đến ai cả.
20 Mấp máy môi nói lên lời,nào đâu có người chen ngang vào. Bực dọc nhường cho thiếu niên kia. "Mời. "Thản nhiên như mình không có gì sai cả. "Truyện tối hôm đó,không ai ở đây không biết.