1 "Tư Cảnh Hàn, anh luôn cưỡng ép tôi phải ở bên cạnh anh. Vậy anh có yêu tôi?" Hoắc Duật Hy bi phẫn nhìn vào đôi mắt băng lãnh của hắn, hỏi.
2 Trong căn phòng xa hoa, khác với không khí chết chóc bức người khi nãy, mọi thứ dường như đã trở về yên tĩnh.
Hoắc Duật Hy mỏng manh nằm trên chiếc giường rộng rãi, đôi môi tái nhợt.
3 "Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi. " Tử Mặc nhàn nhạt nói tiếp.
"À, cái đó. . . không phải. . . không phải như anh nghĩ đâu, tôi làm sao có thể chỉ vì nhan sắc mới đi giúp người chứ? Tôi giúp anh là vì.
4 Một tháng sau đó.
Đối với Hoắc Duật Hy mà nói, từ ngày thuê được Tử Mặc làm bạn ảnh thì công việc của cô ở trường đại học quá ư là thuận lợi. Thậm chí con đường tham gia dự thi trình diễn của cô càng mát mái xuôi chèo hơn, qua được vòng sơ khảo mà còn đứng được hạng hai đấy.
5 Đi được một đoạn, Hoắc Duật Hy liền giật phắt cánh tay ra. Quay mặt nhìn Tử Mặc.
"Anh muốn tìm kim chủ?"
"Không phải. "
"Không phải? Thế đám nữ sinh đó là để làm gì?"
"Tôi không biết tại sao bọn họ lại vây lấy tôi nữa.
6 "Tử Mặc, anh làm gì vậy hả?! Hoắc Duật Hy hồi phục ý thức, ngượng ngùng đẩy mạnh Tử Mặc ra.
Tử Mặc nắm tay tay của cô, kéo mạnh về phía mình, áp cô dựa vào thân cây.
7 Bị người đàn ông trước mặt nhìn, Hoắc Duật Hy cảm thấy rất không được tự nhiên. Hoắc gia và Tư gia mối quan hệ trước nay lạnh nhạt, cô cho là việc thương trường là gió mưa chinh chiến, cô là người trong gia tộc nhưng được bảo bộc tránh khỏi những thị phi đó, hôm nay đứng trước người thao túng Tư thị, quả thật tâm lý không đủ vững vàng đối diện a.
8 "Nhưng mà. . . " Hoắc Duật Hy nhìn Tử Mặc, vẫn ôm chặt eo của hắn không muốn buông ra.
"Tiểu Duật Hy, hay là để Tư tổng đỡ tôi đi, cô cũng bị thương rồi.
9 Mặc Lạc Phàm vui vẻ tiếp tục chơi với Tử Mặc đến khi kiểm tra xong.
"Xong rồi, cậu ấy rất ổn. Thương tích không nghiêm trọng, xuất viện được rồi. "
Hoắc Duật Hy kinh ngạc, không phải chứ, rõ ràng lúc nãy Tử Mặc bị đánh vô cùng nghiêm trọng, làm thế nào mà có thể xuất viện.
10 Tiểu Duật Hy, hay là tôi tự làm thì hơn. " Tử Mặc thấy Hoắc Duật Hy cứ đứng nghệch ra đó, mặt lúc đỏ lúc trắng, cho rằng cô đang ngại ngùng, hắn cũng lúng túng theo.
11 Sáng hôm sau, khi ánh nắng rơi trên bờ mi của Hoắc Duật Hy, cô mơ màng giãy giụa cơ thể.
Ngủ một đêm thật sảng khoái, vừa êm ái và thơm. . .
Thơm?
Hoắc Duật Hy khịt khịt mũi ngửi.
12 "Đúng vậy, Tư tổng đây là tiền viện phí. "
Tư Cảnh Hàn vẫn không ngẩn đầu lên, ngón tay thon dài linhp hoạt gõ trên bàn phím máy vi tính.
"Chắc Hoắc tiểu thư biết tôi không cần đến số tiền này.
13 Hoắc Duật Hy vui vẻ lên lầu thay quần áo, cô mặc một chiếc áo thun rộng rãi màu xanh da trời nhạt và một chiếc quần đùi màu trắng sữa.
Vì đa phần không có ai đến nhà nên cô lựa chọn rất mát mẻ, cộng thêm suy nghĩ thông thoáng với lối sống hiện đại và mục tiêu sự nghiệp.
14 Ba ngày sau, cuối cùng Tử Mặc cũng được tháo băng.
Hoắc Duật Hy nhận được thông báo tái khám từ bệnh viện liền dẫn Tử Mặc đến Á Luật Tư.
Mặc Lạc Phàm giống như đã háo hức chờ sẵn từ rất lâu, vừa đến nơi đã thấy anh ấy ngồi sẵn trong phòng điều trị.
15 Ngày 21/4, ngày sinh của Hoắc Duật Hy, lần sinh nhật này, cô tròn 19 tuổi.
Cô cũng có một số bạn ở trường đại học, nhưng thân nhất cũng chỉ có Mộc Tích.
16 Hoắc Duật Hy mở bưu phẩm.
Bên trong có một phong bì. . .
Là tiền.
Phía trên không để địa chỉ gửi, nhưng cô biết, là của ai.
Hắn thật sự trả cho cô như những gì hắn đã hứa.
17 Tử Mặc có bạn gái rồi.
Tay đang giữ ly nước của Hoắc Duật Hy bất giác run lên.
Trái tim không hiểu vì sao lại nặng nề chùng xuống, có chút khó thở, Hoắc Duật Hy bỗng đứng bật dậy: "Tiểu Bạch, anh.
18 "Không uống nữa, tôi chờ Tiểu Bạch rồi?"
"Tiểu Bạch? Ha ha, sao phải chờ, anh ở đây sẵn sàng bồi em đêm nay. " Tên đàn ông nhìn kỹ thì khuôn mặt cũng đẹp trai nhưng ngông nghênh vô độ, tay của hắn ta đặt trên eo của Hoắc Duật Hy mập mờ nói.
19 Cô gái mềm mại dán chặt trong ngực không ngừng cắn mút đôi môi của mình, Tử Mặc khẽ hừ một tiếng kéo cô ra.
"Tiểu Duật Hy, cô xác định không hối hận?"
Hoắc Duật Hy gật đầu, đôi mắt của Tử Mặc liền u ám, phiến môi mỏng cong lên một nụ cười ma mị: "Được, đêm nay.
20 Có tiếng ô tô lướt qua, chốc chốc chim non trên cành lại đớt đát kêu lãnh lót.
Ánh nắng từ lúc rơi trên hàng mi đến khi nhuộm sáng cả căn phòng, làm ấm áp mọi ngóc ngách.