21 Ký ức như những mảnh ghép, bắt đầu vụn vặt nứt tách. . . .
Mở đầu năm thứ hai.
"Tiểu Bạch, nhanh lên nhanh lên. "
Ở trung tâm thương mại, Hoắc Duật Hy kéo Tử Mặc đi vun vút.
22 Ánh mặt trời ngày càng nghiên về tận cùng, giống như thứ ánh dương yếu ớt kia là thứ công lý cuối cùng thuộc về ban ngày cũng đã chết, sẽ bị nuốt trọn bởi màn đêm u tối, ma mị đầy tội lỗi.
23 "Hư hư hư. . . a. . . . đau, buông ra! Buông ra!"
Trong phòng, nhiệt độ tăng cao.
Cô gái trên giường bị nhào nặn thành đủ loại tư thế, tiếng gào khóc của cô hòa vào tiếng thở dốc khàn đục.
24 Tư Cảnh Hàn, vì sao anh cứ nhất định không buông tha cho tôi?"
"Vì tôi yêu cô rồi, thả cô đi tôi sợ bản thân mình vì nhớ nhung mà chịu không nổi. " Tư Cảnh Hàn nở nụ cười như ác quỷ, ác mắt sẫm màu xanh biển cả, không bao giờ chạm tới đáy.
25 "Tôi mệt, không muốn đi. Anh bảo một tình nhân nào đó đi cùng đi. "
Tư Cảnh Hàn nâng tay của Hoắc Duật Hy lên tiếp tục lau, động tác vẫn nhẹ nhàng, chỉ có lời nói là một mệnh lệnh: "Từ lúc nào em có quyền từ chối vậy? Tôi muốn em đi thì chính là em đi.
26 Cmn Lạc Tư Vũ, miệng bị rách một chút mà lôi gia đến đây chữa cho cậu à?!"
Mặc Lạc Phàm rống lên với Lạc Tư Vũ ngồi đối diện.
Lạc Tư Vũ không nói gì, ngồi trên ghế salon, khoác tay lên tay dựa.
27 Không khí trên xe ngưng trọng, Hoắc Duật Hy không nói mà Tư Cảnh Hàn cũng chưa từng rặng hỏi.
Tài xế hoàn toàn không dám nhìn về phía sau, số lần Tổng tài và Tiểu thư đi cùng nhau ra ngoài rất ít, nhưng mà lúc nào cũng thế, không hề vui vẻ.
28 Tư Cảnh Hàn nói đi thì liền mười ngày cũng chưa quay lại, Hoắc Duật Hy ở Hàn Nguyệt cũng không hề rảnh rỗi. Chạy đi chạy lại diễn mấy cảnh khai máy của một bộ phim truyền hình quy tụ nhiều ngôi sao hạng A khiến Hoắc Duật Hy dù chỉ nhận vai vặt nhưng cũng khẩn trương chạy theo tiến độ không kịp thở.
29 "Hoắc Duật Hy, em đứng lại cho tôi!"
Tư Cảnh Hàn sải bước dài theo hướng Hoắc Duật Hy lên tầng, cô càng bướng bỉnh đi nhanh hơn vào phòng tắm, mở nước giả vờ không nghe thấy.
30 Na Mộc Lệ nhìn Hoắc Duật Hy không biết sợ liền tức giận vô cùng. "Hoắc Duật Hy, cô dám đắc tội với tôi? Cô có biết sẽ có hậu quả gì không?"
"Không biết, càng không quan tâm.
31 Hôm sau Hoắc Duật Hy tỉnh dậy đã thấy người đàn ông bên cạnh đang mở máy vi tính, xử lý một số tài liệu.
Hắn nửa thân trên để trần, khuôn thước không chút khuyết điểm, làn da trắng ngà voi, ngón tay thon dài mảnh khảnh thuần thục thao tác trên bàn phím cứ như một nghệ sĩ piano đang điêu luyện lướt trên những phím đàn.
32 “Hức. . . anh. . . tôi đến chỗ anh làm việc thì có gì tốt đẹp, không biết một ngày nào đó chết cũng không biết lý do. ”
“Đó là mệnh lệnh, em không có quyền từ chối.
33 Mạc Lạc Phàm nhìn sang Lạc Tư Vũ, thấy vậy hắn cũng không nhanh không chạm nói:
"Tôi cũng không phải loại người tự dưng gây sự để bị đánh. "
Mạc Lạc Phàm lại gật đầu, hai tên này đều là đầu gỗ, mặt băng mài ra.
34 Mạc Lạc Phàm lại lười nhác nằm tựa vào ghế, nói thế nào thì Tư Cảnh Hàn của năm năm về trước cũng thật sự quá bắt mắt đi.
Anh dám cá Hoắc Duật Hy để ý Tiểu Bạch như vậy chắc chắn có một phần là vì sắc, bị cưa đổ bởi tên trai bao mặt trắng kia.
35 Cô ta?
Tư Cảnh Hàn hơi sững sờ, dấu răng trên cổ hắn. . .
"Em nói bậy gì vậy? Cô ta nào, tôi không có ra ngoài tìm phụ nữ. "
"Không có?" Hoắc Duật Hy mỉa mai lập lại lời hắn nói, sau đó cười nhạt: "Tư tổng, anh cần chi phải giấu, cho dù anh có thừa nhận thì cũng chẳng ai dám làm gì anh.
36 Phòng họp Tư thị rộng như một cái hội trường hội nghị cấp cao. Một bàn chạy dọc dài bằng gỗ lim đen bóng chạm khắc tinh xảo, hệ thống công nghệ thông tin cùng radar kiểm tra máy ghi âm, máy quay hoạt động liên tục.
37 Hoắc Duật Hy nghe Tư Cảnh Hàn thì tụt hết cả hứng, tại sao hắn có thể dễ dàng thốt ra những lời hư hỏng như vậy.
So với lúc ở công ty đã khác nhau một trời một một vực.
38 Đối với sự bốc đồng của Hoắc Duật Hy Tư Cảnh Hàn khẽ thở một tiếng, Hoắc Duật Hy lắng tai nghe.
"Được rồi, đừng như trẻ con thích giận dỗi như vậy, cuối tháng trừ vào phần của tôi.
39 "Tôi có cảm giác cô ấy không phải đang chấp nhận quen dần với Tư Cảnh Hàn, mà đang đợi chờ thời cơ vùng dậy. Cô ấy không phải lãng quên mà thật sự trong thâm tâm e rằng chỉ có Tiểu Bạch.
40 Khi tình yêu lớn dần, kẻ đành tâm giết chết nó chính là kẻ đã chết tâm. . .
______________
"Biến thái!"
Hoắc Duật Hy hầm hừ trong miệng nhưng Tư Cảnh Hàn liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé này của cô.