1 “Phương Tiêu Nhiên, em dám nói với anh một lần nữa là em đang ở đâu không?” Một người đàn ông dáng người cao lớn thon gầy, mặc áo sơ mi trắng in hoa nhỏ và quần cụt, đeo một cái kính mát màu đen gọng to đang gào thét giữa sân bay.
2 Lên đại học, thời gian hai người gặp mặt cũng ít đi, nhưng cả hai vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết. Thượng Lam Tang đi học ở vùng khác, bất quá Dĩ Nặc vẫn kiên trì gọi điện thoại mỗi ngày, cái này bị Tiêu Nhiên gọi vui là: mỗi ngày đều gọi love’s call.
3 Lúc năm thứ ba đại học, đột nhiên Lam Tang nói muốn chia tay với Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nghe thế, lập tức ngồi máy bay bay đến thành phố Lam Tang đang ở. Tiêu Nhiên rất lo lắng cho tình trạng của Dĩ Nặc, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh, thoạt nhìn Dĩ Nặc cái gì cũng không để trong lòng nhưng anh là người rất khó để động lòng, qua lại với Lam Tang lâu như thế, ngay cả Tiêu Nhiên cũng cho rằng bọn họ sẽ kết hôn, mãi cho đến già, ai biết trước được ngày nghỉ còn chưa hết, đột nhiên Lam Tang lại thay đổi đến bất ngờ.
4 May mắn chính là, cả hai người họ đều tự dựa vào kinh nghiệm phong phú và thực lực của bản thân để tìm được một công việc làm cho người ta phải khao khát.
5 Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cả hai người cũng giằng co một khoảng thời gian dài. Tiêu Nhiên rất bận, khi thì làm ở bộ phận này, sau một thời gian ngắn lại chuyển sang bộ phận khác, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya mới về nhà.
6 Sau lần cãi nhau này, nếu như Dĩ Nặc có bạn gái mới đều dẫn đến cho Tiêu Nhiên gặp mặt. Có lúc bạn gái khó chịu, hỏi anh, tai sao phải tới gặp Phương Tiêu Nhiên.
7 Tính tình Tiêu Nhiên thuộc loại không dễ dàng tức giận, chỉ có ở trước mặt người quen, cô mới có thể càn rỡ, không thích để lộ đau khổ của mình ra bên ngoài, chỉ có thói quen tự chịu đựng một mình.
8 Sau ngày hôm đó, Tiêu Nhiên không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Dĩ Nặc biết chuyện này là một đả kích rất lớn với cô, vì vậy lúc rảnh rỗi đều gọi điện cho cô.
9 Trong công ty của Tiêu Nhiên, cô được xem là người ăn mặc giản dị nhất, mặc dù tố chất của cô không tầm thường, nhưng từ trước đến nay, cô không có mặc những màu sắc tươi sáng, tóc thẳng xõa qua vai, vì vậy một người mới tốt nghiệp, lại có dáng vẻ hơi trưởng thành.
10 Có câu thành ngữ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Những lời này không sai một chút nào, mới cho rằng Dĩ Nặc bắt đầu yêu đương nghiêm túc, lại nghe thấy anh ta chia tay bạn gái.
11 Tiêu Nhiên không có nói với Dĩ Nặc chuyện đưa số điện thoại cho Trịnh Nhược Hạo. Cô cảm thấy Dĩ Nặc có ấn tượng không tốt với anh ta, nhưng cô không cùng công ty với anh ta, cũng không có xung đột lợi ích, sẽ không có ảnh hưởng gì, cho nên không có nói với cậu ấy.
12 Đi ra bên ngoài, Tiêu Nhiên hất tay anh ra, “Cậu đang làm gì vậy?”Dĩ Nặc nhìn cô, “Trịnh Nhược Hạo này lòng dạ rất thâm sâu, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, không phải tôi đã nói cậu đừng trêu chọc anh ta sao?”Người đi đường nhìn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ cãi nhau trước cửa nhà tang lễ, hai người vẫn còn đang mặc quần áo đi dự tang lễ, cảm thấy rất không phù hợp.
13 Từ đó về sau, Trịnh Nhược Hạo không có liên lạc với Tiêu Nhiên nữa, cô cũng không quan tâm chuyện này, dù sao cũng không có cảm giác đặc biệt với anh.
14 Thời gian quen bạn gái của Dĩ Nặc đã phá kỷ lục, hai người đã quen nhau hơn hai tháng mà vẫn chưa có dấu hiệu chia tay, Tiêu Nhiên cảm thấy đây đúng là kỳ tích, cô muốn gặp mặt cô gái này.
15 Sau khi ý thức được tình cảm của mình, Tiêu Nhiên trở nên hơi nóng nảy, thất thường. Có lúc nhìn điện thoại di động, muốn gọi cho Dĩ Nặc, sau đó lại nhanh chóng tắt đi.
16 Cứ tự chất vấn tình cảm của mình hết lần này đến lần khác như thế này thì mình cũng sắp điên rồi, vì vậy, Tiêu Nhiên không làm chuyện này nữa, nếu đã biết là thích, vậy thì thừa nhận sự thật này, dù biết cậu ấy có nhiều khuyết điểm, cậu ấy là người đàn ông trăng hoa, chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nếu mình thật sự yêu cậu ấy, nhất định mình sẽ bị thương.
17 Con người có một loại xui xẻo như thế này, khi thì trống vắng tình cảm quá lâu, khi thì tình cảm rủ nhau kéo đến đan xen vào nhau. Tiêu Nhiên chính là người xui xẻo như vậy.
18 Vì vậy Tiêu Nhiên lại chạy đến chỗ Mễ Hân, Mễ Hân thật hết cách với cô, chỉ nói là: “Nhiên Nhiên à, cậu không thể tự biến mình thành rùa đen, còn tôi thì thành mai rùa của mình mãi được, cậu phải biết, cho dù cậu muốn trốn tránh đến thế nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn phải chui ra khỏi mai, vẫn phải đối mặt với nó, vẫn phải giải quyết nó.
19 Tiệc sinh nhật Dĩ Nặc vô cùng náo nhiệt, hơn nữa cậu ấy lại quen biết rộng, nên số người tham dự mỗi năm mỗi tăng. Cũng may, đây cũng là dịp để cha mẹ Dĩ Nặc ngoại giao nên hàng năm đều được cha mẹ cậu ấy ủng hộ.
20 Hôm trước đó đã phải chuẩn bị quà tặng cho các cụ nên mệt chết đi được, hơn nữa phải xách nặng như vậy cả một chặng đường dài, đến sáng hôm sau khi phải rời giường để đi làm, Tiêu Nhiên cảm giác cả người như rụng rời.