1 Thời điểm Tất Phương mang theo công văn chuyên vụ tiến vào Lăng Tiêu Điện, chúng tiên môn vừa thương nghị vấn đề lũ lụt xong. Sau một hồi hăng chí tranh luận, chúng tiên cảm thấy có chút mệt mỏi, thế là dưới sự ân chuẩn của Thiên Đế, sai tiên thị(1) bày biện bàn ghế, một đám thần tiên bầu bạn cùng Thiên Đế uống trà uống trà, dưỡng thần dưỡng thần, chuẩn bị lát nữa lại tiếp tục vì vấn đề ban nãy mà tái chiến một phen.
2 Lần đầu tiên Thanh Hoa gặp Quân Tử Thiều là khi hắn tháp tùng Thiên Đế đến núi Tuyết Tư nghênh tiếp sứ thần Vô Phương Giới. Hắn vốn không định đi, nhưng Thiên Đế lại mời mọc hết lần này đến lần khác, quan trọng nhất chính là, Thiên Đế nói với hắn, hắn mà không đi, không dám chắc mấy kẻ thần tiên hoang đàng kia sẽ làm ra những hành động tàn ác vô nhân đạo gì với ngọn núi Tuyết Tư mà hắn thường dùng để tĩnh tâm suy nghĩ.
3 Gần đây mọi người nghe nói, Thanh Hoa Đế quân xưa nay không thường để ý việc đời hình như bắt đầu sốt sắng quan tâm chính sự, nghe đâu tần suất Phán quan Địa phủ lên báo cáo công tác từ một tháng một lần đã biến thành một tháng ba lần, nhưng mà mỗi lần đến nơi, tất không thể thiếu chuyện bị ăn đòn.
4 Người Quân Tử Thiều muốn cứu, là một thiếu niên tuổi tầm đôi mươi. Đây là hài tử mà nàng gặp phải sau khi vừa bắt đầu đảm nhiệm chức Phán quan. Hắn sống trong một gia đình nghèo túng, khi còn bé đã thông tuệ, khổ đọc thi thư từ nhỏ.
5 Sau khi trở về từ nhân gian, Quân Tử Thiều liền rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi Thanh Hoa. Hắn không cho nàng ăn gậy, cũng không đánh nàng nữa. Đôi khi nàng sờ mó bàn tay nhỏ của hắn, hắn cũng trầm mặc không nói một câu.
6 Quân Tử Thiều rất vui vẻ. Nàng tựa vào trong ngực một chàng công tử đẹp trai, một chàng thiếu niên đẹp trai khác bóp chân cho nàng, còn một chàng nữa thì đang đút nàng ăn nho.
7 Thanh Hoa làm việc rất có năng suất, chỉ qua hai ngày, khắp thiên giới đã loan truyền tin tức hai người bọn họ thành thân. Chuyển biến to lớn như vậy cũng khiến Quân Tử Thiều không biết phải làm sao, ngày thứ ba nàng lèo nhèo lê thân đến phủ của Thanh Hoa, khá bất an hỏi dò: “Chúng ta như vậy, có khi nào nhanh quá rồi không?”“Hửm? Nàng thấy nhanh quá hả?” Thanh Hoa đang vẽ tranh, không hề ngẩng đầu lên, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút áp bức.
8 Tuế Tử Thiều, cái tên nàng chôn vùi trong lòng đã nhiều năm, mấy vạn năm sau, cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời trong tình cảnh này. Năm đó thần ma đại chiến, giữa cuộc chiến loạn Ma quân chẳng may đánh sụp trụ chống trời, trời long đất lở, tam giới nguy cấp trùng trùng.
9 Trường kiếm thoáng như sấm sét, nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ ánh kiếm. Cô gái tĩnh lặng đứng một bên, nhìn thanh kiếm của chính mình từng nhát từng nhát chém xuống máu thịt người trước mặt ra sao.
10 Bình minh lên, trời vẫn còn mang theo cái lạnh. Quân Tử Thiều cho người hầu hạ mặc quần áo, sau đó lại tiếp tục ngồi trên điện Vô Phương giới. Chúng tiên lần lượt bẩm tấu đại sự, nàng trầm mặc lắng nghe.