1 Dịch: SaharaDoãn Tiểu Mạt choáng váng lăn lộn trên giường, vừa phát sốt vừa bị đau bụng kinh, đau đến chết đi sống lại. Di động chợt rung lên, hình như có tin nhắn, cô lười chẳng buồn xem, tiếp tục nằm ngơ người trong chăn.
2 Dịch: SaharaBuổi sáng giao ca xong, Doãn Tiểu Mạt về nhà thay quần áo. Chiều nay mới phải đi học nên cô tranh thủ tới ngân hàng, gửisố tiền anh trai đưa cho vào tài khoản tiết kiệm.
3 Ba người hàn huyên một hồi, Doãn Tiểu Mạt lên đường “hồi phủ”. Cô xuống xe sớm, tới khu chợ gần nhà mua đồ ăn, trên đường nhận được điện thoại của Nghê Thiến: “Tớ sắp chết đói rồi!!!” Doãn Tiểu Mạt cười nói: “Về ngay đây! Đồ con mèo tham ăn!” (Má ơi, mèo tham ăn hả???)Doãn Tiểu Mạt quen biết Nghê Thiến khi đi làm thêm, Nghê Thiến hơn cô ba tuổi.
4 Dịch: SaharaDoãn Tiểu Mạt đương nhiên đồng ý, không ngừng nói cảm ơn. Hết giờ dạy, Doãn Tiểu Mạt nhận lấy tờ địa chỉ nhìn xem, không ngờ lại khá gần nhà mình, như vậy cô có thể vừa tiết kiệm được thời gian, vừa đỡ tốn phí đi lại.
5 Dịch: SaharaDoãn Tiểu Mạt ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp, đang mơ mơ màng màng buồn ngủ. Mấy ngày nay bận rộn chuyện vẽ tranh minh họa mà đêm nào cũng phải đến tận hai ba giờ sáng cô mới được đi ngủ, trước khi ra khỏi nhà mới gửi bản vẽ qua thư điện tử cho Tào Tử Di, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu không tài nào nhếch lên được.
6 Dịch: SaharaHôm sau, khi Doãn Tiểu Mạt đang ở tòa soạn thảo luận với Tào Tử Di về chuyện tranh minh họa thì Lương Băng nhắn tin tới: “Nếu có thời gian thì lát tới công ty chị một chuyến nhé.
7 Dịch: SaharaCuộc họp thường niên bắt đầu lúc chín giờ tối, người đầu tiên lên hát mở màn là người khiến Kỷ Tiên Tiên kích động không ngớt – Phương Triết.
8 “Tháo ra cái vỏ ngôi sao thì cậu ta cũng chỉ là một người bình thường, không có xa xôi như em tưởng tượng. ” Lương Băng chậm rãi nói.
9 Đến buổi gia sư tuần tiếp theo, Doãn Tiểu Mạt vẫn còn chút thấp thỏm khi tới nhà Lạc Lạc. Ở trước mặt cô bé bảy tuổi này, cô chẳng có chút khả năng vượt trội nào đáng nói, bởi thế, cô phải chuẩn bị tinh thần trước mọi tình huống có thể xảy ra.
10 Lạc Lạc cười híp cả mắt: “Chị đợi em chút, em đi thay quần áo”. Doãn Tiểu Mạt vò đầu bứt tóc, đúng là người giàu có khác! Ngay cả trẻ con ra khỏi nhà cũng phải chú ý bề ngoài như vậy.
11 Nghe nói cả bốn người đều vẫn còn khỏe mạnh, nhưng trước giờ Doãn Tiểu Mạt vẫn chưa từng được gặp họ. Ngay cả tang lễ của bố mẹ cô mà hai bên ông bà cũng không tới.
12 Bà cụ đúng là rất tinh đời, không chiều theo ý muốn của cô, mà nói lảng sang chuyện khác: “Nó cũng hơn ba mươi rồi, không cần ta quan tâm”. Ánh mắt bà cụ đảo qua một vòng, nụ cười như có như không: “Nhóc con, cháu thích nó hả?”.
13 Là Ngũ Trác Hiên!Doãn Tiểu Mạt cảm thấy tim mình nhảy lỡ mất một nhịp, bàn tay run run, đầu óc rối rắm. Thật sự cô không biết mình bị làm sao, cũng không biết thân thể mình ở chỗ nào.
14 Doãn Tiểu Mạt đăng tấm hình vừa vẽ lên Weibo rồi cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Lúc tắm xong đi ra cô lại thấy Nghê Thiến đang ôm điện thoại tâm sự với bạch mã hoàng tử.
15 “Thầy hiệu trưởng, em xin lỗi. ” Doãn Tiểu Mạt hổ thẹn, biết thân biết phận cúi gằm mặt. Giáo sư Hạ lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ là thành tích cao thì có thể dễ dàng tốt nghiệp, thái độ học tập tôi cũng đưa vào để đánh giá điểm cuối kỳ đấy”.
16 Hôm sau là thứ bảy, không phải lên lớp nhưng Doãn Tiểu Mạt vẫn dậy sớm để nấu cháo cho Nghê Thiến. Cô không nấu cháo trắng mà nấu với thịt xương sườn thái mỏng, thêm một chút hành băm, như vậy vừa ngon miệng lại vừa đủ chất, cô làm rất cẩn thận.
17 Doãn Tiểu Mạt căm phẫn đến nỗi bờ vai run rẩy, cô lấy điện thoại ra, cho cái tên Hứa Chi Nhiên vào danh sách đen. Cô một mình đi bộ trên đường, tâm trạng dần dần bình ổn lại.
18 Sau đó, hai người tròn mắt nhìn nhau. “Sao lại là anh?” Doãn Tiểu Mạt tưởng Lạc Lạc ăn vụng, không ngờ lại là Ngũ Trác Hiên. “Sao lại là em?” Ngũ Trác Hiên cứ nghĩ là người giúp việc, không ngờ lại là cô gái có duyên hai lần đụng mặt.
19 Đi ra tới tận cổng khu biệt thự, Doãn Tiểu Mạt không dám để Ngũ Trác Hiên tiễn nữa, cô hỏi: “Có việc gì thế ạ?”. Trong đầu cô chợt nảy ra mấy suy nghĩ kỳ quái, không phải anh ấy muốn nướng cô như cá mực đấy chứ? Hay là vì cô biết nhiều chuyện quá nên muốn… giết người diệt khẩu?Ngũ Trác Hiên cân nhắc hồi lâu mới nói: “Tôi không hề coi em là người giúp việc, hai người họ cũng không”.
20 Đây là một chiếc váy liền thân, làn váy hơi giống lễ phục, nhưng không quá trang trọng như lễ phục. Cô gái bán hàng nhìn người thực chuẩn, chiếc váy vừa khít người Tiểu Mạt, làn da trắng mịn của cô càng được tôn lên bởi màu vàng nhạt của chiếc váy, trông đậm khí chất và nổi bật.