1 Dốc tình nhân trên Lao Sơn. “Mạc Ngôn, em hãy cho anh một lý do để anh từ bỏ mối tình này đi!” Một người con trai khôi ngô tuấn tú nói với một cô gái kiều diễm quyến rũ.
2 Khoe hồng phô tía tỏa hương say(2 câu thơ trong bài “Cuối xuân” của Hàn Dũ. Bản dịch của Lý Tứ)Mạc Ngôn mở to đôi mắt đầy ngơ ngác nhưng không thể thấy được gì.
3 Thương Thiên Vũ liếc Bạch Mặc, khẽ mở môi mỏng: “Một đứa bé sáu tuổi thì biết cái gì? Ta có thể hỏi được gì? Nể đệ là đồng môn với ta, hơn nữa Vũ Nhi cũng không bị tổn thương nên ta không tính toán với đệ.
4 Ba ngày sau “sóng gió trong thư phòng”Thương Phượng Vũ nằm ngửa trên cỏ trong hoa viên, híp mắt ngắm hoàng hôn, trong lòng ngổn ngang trăm mối: đã bao lâu rồi mình không được thong dong ngắm hoàng hôn, hưởng thụ cảm giác bình yên này? Lâu đến mức Thương Phượng Vũ không nhớ nổi nữa rồi.
5 Tiếng khóc hàm chứa hàng nghìn hàng vạn tình cảm khiến tâm của ba nam nhân chấn động mạnh mẽ. Thương Thiên Vũ – một người hoàn mỹ trong truyền thuyết của đại lục Viêm Hoa.
6 Gió tháng ba nhẹ nhàng thổi như thiếu nữ e lệ ẩn tình làm loạn hồ xuân, sóng gợn lăn tăn. Một phiến hoa nhỏ vũ động theo nàng. Thương Phượng Ngôn đứng trong đình bát giác ở hoa viên, suy nghĩ trôi bồng bềnh về chuyện lúc nhỏ.
7 Đèn lồng đỏ treo cao, chiếu sáng rực cả con đường. Giờ Mẹo là bắt đầu Bách Hoa Tiết. “Phượng Ngôn ca ca, có phải Bách Hoa Hội chơi rất vui không?”Trong đám người lui tới có một nam tử tuấn mỹ bất phàm, dáng người phóng khoáng đang ôm một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài.
8 Hiền vương phủ, huyên náo xong thì khôi phục yên tĩnh. Xác định Thương Phượng Vũ đã ngủ, Bạch Mặc rón rén ra khỏi phòng của mình, nhìn quanh quất một chút mọi chuyện trong viện, xác định không có người thì phi thân, biến mất khỏi phủ.
9 Hương hoa thoang thoảng, đồ vật màu đỏ thắm, nửa thân trần, ấm áp mà ái muội. Trên giường, trong màn trướng. “Vũ Nhi, Vũ Nhi ngoan, chúng ta về nhà đi, về nhà thôi.
10 Trong thư phòng, tuy đã gần nửa đêm nhưng đèn vẫn sáng rực. “Minh Nguyệt, sau khi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”Thương Thiên Vũ nheo đôi mắt phượng, dựa vào ghế, thản nhiên hỏi.
11 Bạch Mặc ngồi trên giường, nắm chặt tay, nện mạnh vào giường. Mặt hắn đỏ ửng đầy ngượng ngùng: “Đáng giận, đáng giận, sự sáng suốt của ta, sự trong sạch của ta.
12 Ngạch phủ mừng thọ, hiển lộ phong thái ban đầu. Sóng ngầm hạ xuống, nguyên nhân khóa kín trái tim. Con đường lát đá màu xanh được điêu khắc từ ngọc, ngôi nhà tráng lệ nguy nga của quý nhân.
13 Đêm đến, vầng trăng treo trên bầu trời, tất cả trở nên tĩnh lặng. Nhưng dưới sự bình tĩnh bên ngoài này, một bóng dáng màu đen như quỷ mị lặng lẽ ẩn vào phủ Ngạch Khanh.
14 Lời thề vang lên, khóa trái tim lại, vũ động. Hai ngày sau sinh nhật của Ngạch Thiên Dương, trong hậu hoa viên của Hiền vương phủ. Bạch Mặc khoanh chân ngồi trên nệm, trước mặt là bàn để đàn, Thương Phượng Vũ ngồi cạnh hắn.
15 Hoa nở hoa tàn năm qua năm, tuổi tác cũng theo đó mà tăng. Bảy năm sau, một thị trấn nhỏ nơi biên giới đại lục Viêm Hoa…Lộ vẻ tao nhã, tình yêu bay múa, âm thầm chấn động.
16 Sau một ngày một đêm mưa phùn, sáng nay ánh mặt trời rực rỡ và không khí trong lành. Người trên đường tụm năm tụm ba. Một ngày mới bắt đầu. Trong phòng chữ Thiên hạng nhất, Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc chưa rời giường nhưng đã tỉnh.
17 Nhìn như vô tình, tình thấu xương…Khẽ lau nước mắt trên khóe mắt Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Ngôn cười nói: “Muội đó, đã lớn như vậy còn khóc nhè, không sợ bị chê cười à?”Nghẹn ngào một chút, Thương Phượng Vũ dùng đôi mắt đầy hơi nước mông lung của mình nhìn hắn, nhất quyết không tha: “Phượng Ngôn ca ca xấu, muội vừa trở về đã giễu cợt muội như thế.
18 Nửa đêm, mây đen giăng khắp trời, không thấy được vì sao nào, sấm sét vang dội, mưa tầm tã. Đứng trước cửa phòng Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc giơ tay phải lên rồi lại hạ xuống, giơ lên, nắm chặt, buông ra rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại không biết bai nhiêu lần.
19 Nước mưa rơi tí tách từng giọt cho đến bình minh vẫn không ngừng, khắp đại lục đều bị mưa bụi bao phủ, nhìn như tiên cảnh. Trong phòng, tình ý nồng đậm.
20 Sương phòng ngăn cách tất cả gió mưa, chỉ còn lại sự ấm áp. “Phụ thân, thật xin lỗi. ” Thương Phượng Vũ tựa vào đầu giường, chau nhẹ mày, đôi môi như cánh hoa khẽ mở, nói một cách yếu ớt.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 165